Xuân-Hương qua đó lên thăm chị em rồi lại giở về nhà, hằng ngày thơ thẩn một mình, mới giở ra thêu dệt, học tập việc nữ-công để cho khuây khỏa; một đêm kia, thắp đèn ngồi dệt cửi, nhân vịnh thơ rằng:
Thắp ngọn đèn lên thấy trắng phau,
Con cò mấp máy suốt đêm thâu.
Hai chân đạp xuống năng năng nhắc,
Một suốt đâm ngang thích thích mau.
Rộng hẹp nhỏ to vừa vặn cả,
Ngắn dài khuôn khổ vẫn như nhau.
Cô nào muốn tốt, ngâm cho kỹ,
Chờ đến ba thu mới dãi mầu.
Xuân-Hương vịnh xong, thấy canh đã điểm ba ngồi nghĩ tương tư thơ thẩn, sực nhớ đến ông chiêu Hổ khi trước, thực là một người tài danh, người đâu gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không? Sao lâu nay không thấy ông ấy lại chơi, không biết là tại duyên cớ làm sao? Sau hỏi thăm ra mới biết ông ấy phải ứng triệu vào kinh, đã khiêu bổ ra làm Tri-huyện. Nàng ấy mới gửi thư hỏi thăm. Ông chiêu Hổ phục thư lại giả nhời có câu rằng:
Nay đã mần cha thằng xích-tử,
Rầy thì đù mẹ cái hồng-nhan.