Trang:Giai nhan di mac 2.pdf/20

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 58 —

Xuân-Hương từ khi ấy ở nhà vui thú thôn quê, khi chơi giăng, khi hóng mát, ở trên hồ Tây, một hôm chiều mát, Xuân-Hương đủng đỉnh bước lên chơi đài Khán-xuân, văng vẳng xa nghe tiếng chuông chùa Trấn-võ, vậy có thơ rằng:

Êm ái chiều xuân tới Khán-đài,
Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai.
Ba hồi chiêu-mộ chuông gầm sóng,
Một vũng tang-thương nước lộn giời.
Bể ái nghìn trùng khôn tát cạn,
Nguồn ân trăm trượng dễ khoi vơi.
Nào nào cực-lạc là đâu tá?
Cực-lạc là đây, chín rõ mười!

Khi ấy đang mùa xuân tiết, dân quê thái bình, hội hè vui vẻ, giai-nhân tài-tử dập dìu chơi xuân, làng nào cũng giồng cây đu, để cho giai, gái chơi nhởn thỏa thuê. Xuân-Hương ngắm xem những trò đời lẳng lơ đa tình, tự nhiên thành vịnh.

Thơ rằng:

Tám cột khen ai khéo khéo giồng!
Người thì lên đánh, kẻ ngồi trông.
Giai giu gối hạc khom khom cật,
Gái uốn lưng ong ngửa ngửa lòng.
Bốn mảnh quần hồng bay phấp phới,
Hai hàng chân ngọc duỗi song song,
Chơi xuân đã biết xuân chăng tá?
Cọc nhổ đi rồi lỗ bỏ không!