Xuân-Hương đang ngồi vịnh thơ một mình, sực con nhài vào báo có quan hậu-bổ lại chơi.
ĐOẠN THỨ VII
Khách nhân-tình qua chơi ướm hỏi,
Ả nhà-băng khéo dắt nhân duyên.
Xuân-Hương thấy nói có quan hậu vào chơi, đủng đỉnh ra tiếp. Quan hậu trông thấy Xuân-Hương dáng điệu phong nhã, ý nhị tài tình, mới thung dung hỏi rằng:
— Tôi nghe thơ từ của chị bấy lâu nức tiếng lắm, dễ thường chị cũng là nàng Ban ả Tạ nước Nam chăng?
Xuân-Hương dịu dàng đáp rằng:
— Bẩm quan lớn, ngài dạy quá nhời; chúng tôi gọi là bập bẹ, chứ dám đâu đọ với các bậc tài-nữ khi xưa.
Quan hậu nói:
— Thôi, tôi biết rồi, bấy lâu nghe tiếng má đào, mắt xanh chửa để ai vào phải không?
Xuân-Hương đáp:
— Tôi đâu dám như vậy, dao vàng bỏ đẫy kim-nhung, biết rằng quân-tử có dùng cho chăng?