Sư-cụ nói:
— Tiểu-nữ đã phát tâm thệ nguyện như vậy, thì phật tổ cũng chứng minh, nhưng tiểu-nữ hãy ở đây với sư-già ít ngày, để học cho thuộc câu kinh kệ, rồi sư-già sẽ liệu ngày làm lễ sám-hối thì phát cho tiểu-nữ.
Xuân-Hương được nhời sư-cụ nói vậy, mới lưu ở lại chùa, nghe nhời sư-cụ dạy bảo kinh kệ, sớm tối đèn hương tụng niệm, học đến đâu thuộc ngay đến đấy, nhà sư cũng trọng đãi hơn các tiểu. Một hôm, Xuân-Hương nói với sư-cụ rằng:
— Nam mô phật! Tiểu bấy lâu nhờ được sư-già dạy bảo, cũng đã hâm mộ mùi thiền, cúi xin sư-già chọn ngày thí phát cho tiểu được ăn mặc nâu sồng, theo đòi với các tiểu-ni, để cho trọn đạo tu hành là may.
Sư-cụ nói:
— Tiểu-nữ hãy cứ ở đây học ít lâu, còn việc thí phát thì hãy thong thả.
Xuân-Hương nói đi nói lại hai ba lần; sư-cụ cứ hẹn lần không thí phát cho vội, nhưng vẫn có ý yêu nết Xuân-Hương, mà lại trọng tài Xuân-Hương, vì vậy Xuân-Hương vẫn ở đấy, khi viết sớ, khi tụng kinh, khi nhàn lại đi dạo chơi các chùa