Bước tới nội dung

Trang:Giai nhan di mac 2.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 71 —

ngất ngưởng ngự đồng lên, hiến giầu, hiến hương xong rồi, ỏn ẻn nói:

— Chế.., chế.., tiễu đã biếc cô nặng bé coong cho tiễu chữa..?

— Tấu lạy cô, tiểu đã biết công cô rồi, nhưng tiểu không biết rằng sinh giai, hay là gái?

— Cô.., cô.., bão cho mà biếc, cô mới nặng cho coong gái, giá tiễu ở hếc lòng mấy cô, Chì... chì... cô.. cô.. nại... nại... thêm... thêm... tí hõi bộc mà nặng cho.....

Chị ta mừng lắm, chấp tay: « Na mô a di đà phật...! »

Bóng cô vuôn vai hú lên một tiếng rồi thăng.

Chị ta cùng Xuân-Hương cùng về. Xuân-Hương rủ cùng đi chơi chùa Hương-tích. Chị ta nghe nói chùa Hương, ai đến cầu tự cũng linh, liền hứng tình đi ngay. Khi vào đến chùa trong, Xuân-Hương đi dạo xem phong cảnh chỗ nọ chỗ kia, vậy có đề thơ tả cảnh rằng:

Bày đặt vì ai khéo khéo phồm?
Nứt ra một lỗ hỏm hòm hom.
Người quen cõi phật chen chân xọc,
Kẻ lạ bầu tiên mỏi mắt dòm.
Giọt nước hữu-tình rơi thánh thót,
Con thuyền vô-trạo cúi lom khom.
Lâm-tuyền quyến cả phồn hoa lại,
Rõ khéo giời già đến dở dom!