Quan phủ khi ấy đã ngoại năm mươi tuổi, làm việc quan giản dị, khi nhàn nhã, Xuân-Hương ngồi hầu đấm bóp. Quan ông tỉ tê bảo Xuân-Hương rằng:
— Ta tuổi thọ đã già rồi, không chắc còn sống được bao lâu nữa. Nhưng chỉ ái ngại cho ái-khanh đầu còn xanh, tuổi còn trẻ, thì sau này biết nghĩ sao đây?
Xuân-Hương thưa:
— Thiếp có phải là người bạc tình phụ nghĩa như ai đâu? Bấy lâu thiếp nâng khăn sửa túi hầu người, dẫu người khuất núi đi nữa, thiếp cũng xin cam giữ tiết, chớ thân tằm này lại còn vương tơ mấy lần nữa hay sao?
— Ái-khanh ơi! Ta chỉ nghĩ thương thay cho ái-khanh là bậc tài-tình, giá ta mà thất lộc đi, thì ái-khanh biết nướng tựa vào đâu?
— Ngài nghĩ chi những sự xa xôi làm vậy? Thiếp nhờ giời cho còn được chút máu đào, nhẽ nào lại cải-tiết mà theo người khác hay sao? Thiếp tuy đeo tiếng lẳng lơ, nhưng cùng người ân ái đã bấy nhiêu lâu, thì cũng thề giữ cho trọn nhời sơn-minh hải-thệ.
Quan phủ nghe Xuân-Hương nói bấy nhiêu nhời, biết là nàng ấy quyết chí giữ niềm trinh tiết; tuy rằng thơ từ cũng có nhời giăng gió, mà thực là tính-tình tự nhiên, chớ không phải là người sớm