— 76 —
danh thi-bá, chả phải là một bậc tài-nữ ở về quốc-triều ta hay sao?
Sau có người nhớ Xuân-Hương mà làm bài ca để than tiếc cho người tài tình, bài ca ấy truyền lại đã lâu, chép như sau này:
Người Cổ-Nguyệt, truyện Xuân-Hương còn đó;
Phận hồng nhan nghĩ lại rõ buồn tênh!
Thương cho tài, mà ngán cho tình!
Nông nỗi ấy kể sao cho xiết.
Người cổ lại còn đeo thói nguyệt,
Buồng xuân chi để lạnh mùi hương?
Thương mấy ôi! Phận bạc vẫn là thường,
Dầu có bạc, cũng đành liều mấy phận.
Vì ai để xuân tình ngơ ngẩn?
Tuổi còn xanh, những thơ thẩn về xuân.
Mười mấy-thu đầy đọa kiếp phong-trần,
Dây tơ-mảnh, uẩy kìa! ai giở giáo?
Muốn giật túi ông tơ nguyệt-lão.
Tung lên cho đến tuỵt mù xanh,
Biết chăng, chẳng biết cũng đành.
CHUNG