Xuân-Hương nói:
— Tiểu-nữ giận vì đường duyên kiếp không ra làm sao, nên mới theo học sư-già, cũng muốn tu cho trọn kiếp,
Nhà sư nói:
— Xem như người nói truyện kinh kệ thì học cũng đã giỏi, đáng lên bậc sư-bác; chẳng hay sư-già sao lại chửa cho thí phát mà truyền thụ áo cà-sa cho, là tại cớ sao?
Xuân-Hương nói:
— Tiểu-nữ cũng đã xin thí phát đôi ba lần, mà sư-già vẫn chửa cho, nghĩ cũng buồn bực; vậy nên hôm nay mới lên chơi chợ Giời, vãn cảnh đề thơ, để cho khuây lòng trần tục.
Sư-nam ta nghe thấy nàng ấy nói đến truyện đề thơ chợ Giời, hỏi đến thơ từ, mới biết nàng ấy là tay tài-nữ.
Nguyên sư-nam ấy xưa là một người học trò hay chữ, văn thơ cũng giỏi, vì thi mãi không đỗ, mới phẫn chí đi tu; nay gặp thấy nàng ấy là tay tài-nữ, mà bực duyên tủi phận cũng muốn đi tu, mới đọc bỡn một câu rằng:
Ngán nỗi má hồng mà phận bạc,
Nỡ đem yếm thắm giấn mầu thâm.
Xuân-Hương thấy ông ấy là sư mô mà nghe giọng thơ từ cũng lẳng lơ, lấy làm phục lắm, bèn