Xuân-Hương nói:
— Sao cụ cứ cười tôi là chỉ tu chùa Nhất-trụ, cụ thì có tu chùa Bà-Banh!
Sư ông xoa đầu trọc ngồi cười khì.
Xuân-Hương từ khi tiễn biệt sư ông ấy đi rồi, khi buồn không biết đi chơi đâu, nhân nghe nói ở trên sườn núi Sài-sơn có chùa thiên-tạo, mới đi dạo cảnh xem chơi, đường vào treo leo, cỏ cây rậm rạp, khi tới gần cửa chùa, thì thấy chùa ấy là một cái hầm đá tự-nhiên, xà trên cột dưới, ngoàm nào đố ấy, toàn bằng đá cả, đôi bên sườn đá mồ hôi rỉ ra nhơm nhớp; trong chùa những chỗ hốc đá tạc thành tượng phật ngồi la liệt, y như là một cảnh thiên-nhiên. Khi ấy ở trong chùa có một vị sư cùng mấy chú tiểu đang ngồi gõ mõ tụng kinh. Xuân-Hương mới vịn theo lườn đá, rấn bước leo lên, thì thấy ở trên thạch-bích có một cái hang, tương truyền đó là hang Thánh-hóa, nhân vịnh thơ rằng:
Khen thay con tạo khéo khôn phàm!
Một đố giương ra biết mấy ngoàm.
Lườn đá cỏ leo sờ rậm rạp,
Lách khe nước rỉ mó lam nham.
Một sư đầu trọc ngồi khua mõ,
Hai tiểu lưng tròn đứng giữ am,
Đến, mới biết rằng hang Thánh-hóa,
Chồn chân, mỏi gối hãy còn ham.