Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/10

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 9 —

một mối luân thường rất trọng, trong lúc thời đợi văn minh, xin chú đễ cho cháu lóng đục dò trong, mà lựa một bực đức hạnh song toàn, sắc tài xứng đáng, đặng ngày sau lấy cái sự tài đức cũa phấn đại quần-xoa mà cầm quyền tề gia nội trợ thì mới đặng, ấy là chí bình sanh sở nguyện cũa cháu như vậy. »

Chú nghe Đông-Sở phân giãi cặn kẻ mấy lời, thì chúm chím miệng cười, thĩnh thoản vuốt râu, rồi gặt đầu mà cho là phải.

Cách ít bữa, Đông-Sơ thưa với chú xin ra Đông-kinh du-học, trước là trao dồi việc vỏ, sau là tập luyện nghề văn, cho tinh thuộc hoàn toàn, đặng đợi hội thu-vi ra mà lập công danh với thế, đoạn mới sắm sữa đồ hành trang và lộ phí, rồi một mình giục ngựa buông cương, giãi nắng dầm sương, theo quan lộ băng chừng thẳng tới.

Đây tôi xin nhắc khán-quan nhớ lại trong khoản truớc tôi đã nói một vị thiếu-niên anh hùng cởi ngựa chạy nơi mé rừng kia, làm cho một lằng khói bụi bay lên mù mịt, đó là lúc Vỏ-đông-Sơ đã từ giã chú rồi, cởi ngựa ra Đông-kinh mà du-học, nên đây tôi xin tiếp theo.


HỒI THỨ NHÌ

Dẩn lai lịch tráng-sĩ bán gươm vàng,

Kết lương-bằng Đông-Sơ trao lượng bạc.

Khi Đông-Sơ giục ngựa theo quan lộ, ngày đi đêm nghĩ, xuống ải lên đèo, lúc gần tới đông-kinh, thì thấy một cãnh tỉnh thành đô-hội, đài cát nguy nga, thật là một chổ đại địa phiền ba, cữa nhà đông đảo.

Nguyên chỗ Đông-kinh nầy là một kinh-đô cũ của triều Lê, kêu là Thăng-long-Thành, nay gọi là Tonkin, tục danh là Hà-nội, vì cái Thăng-long-Thành này kế cận nước Tàu, bị quân Tàu nhiều phen giấy động cang qua, đem binh xâm loạn, nên sau dời kinh-đô về tĩnh Thừa-Thiên, nay tục kêu là Huế.

Khi Vỏ-đông-Sơ đương dạo xem phong cảnh. Xãy thấy