Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 16 —

rồi, sao chưa vội trở gót hài, mà còn ngẩn ngơ ở đó? » Nhưng mà Đông-Sơ mãng mê theo cái cảnh kỳ hoa dị thảo, thinh lịch u-nhàn nầy mà đứng sửng trơ trơ, dựa nơi góc tường kia, như tuồng ai đem hồ keo chi mà dán vào đó vậy.

Lúc ấy trăng thu tỏ rỏ, bóng dọi tường thành, Đông-Sơ ngó quanh thấy một cái cữa nhỏ, thì xô cửa bước vô, rồi đi lần tới Quan-âm-Cát, đương đứng nhắm trước xem sau, bổng thấy một vị tiểu-thơ ở trong tòa nhà lớn phía trên bước ra, rồi xâm xâm đi tới, và có một đứa thễ-nử bưng hương đăng trà quã theo sau. Đông-Sơ vội vã ẩn theo bóng cây, rồi bước vào bụi phù-dung mà núp.

Khi cô ấy và thể-nữ đi thẳng tới Quan-âm-Cát, rồi mở cữa bước vô. Đông-Sơ lén lén bước theo, thì thấy thễ-nử sữa soạn thấp hương, còn Tiễu-thơ thì đứng trước tòa Quan-âm, khấn vái lâm dâm rồi nghiên mình cúi lạy.

Cơn ấy đèn khêu tỏ rỏ, trăng dọi sáng lòa, thì rỏ ràng là một người tuyệt sắc giai nhân, mình mặt một vóc áo cẩm-nhung, đầu dắt một nhành trăm kim tước, tay đeo chiếc vòng kim xuyến, nhận ngọc kim-cang, cổ mang sợi chiềng liêng-hoàn; xen hàng cẩm thạch, tóc mây dợn tráng, dường như tiên-nữ xuống phàm gian, má phấn ững hồng, mườn tuợng phù dung khoe sắc lịch, dung nghi yểu điệu, cốt cách diệu dàng. Đẹp thay một vẻ hồng nhan, đáng mặt hương trời sắc nước, thật là:

Rỏ ràng trong ngọc trắng ngà,
Phong-nghi sẳng đúc một tòa thiên nhiên.

Khi Đông-Sơ đương núp dựa vách mà coi, thì thấy phía bên kia, có một bóng đen đương leo qua vách tường nhảy vô, rồi lại đứng trước Quan-âm-Cát, tay cầm một ngọn đãn đao, mặt mày dữ tợn, mắt ngó lườm lườm Tiễu-thơ.

Đông-Sơ biết là một đứa hung-đồ, chẳng phải người lương-thiện. Kế đó tiểu-thơ trong cát bước ra, thằng cường-bạo kia nhảy xốc lại, dơ đao vừa muốn đâm tiễu-thơ, thì Đông-Sơ đã nhãy tới lẹ như nháy mắt, gạt cánh tay thằng ấy một cái rất mạnh, làm cho cây đãn đao kia văng lên trên không, rồi rớt trước mé thềm, tiếng nghe cang cãng.