Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 18 —

chẳng hết, gấm nhiễu mặt ê-hề, cho đến cỗ. Chuỗi tay vòng, bông xoàn xuyến ngọc, còn kẻ thì bụng đói xếp ve như chằn hiu, cơm chẳng đủ ăn, làm cho máu hết thịt tiêu sường lòi mắt lộ như khu chén; làm cho hết biết sự vui sướng trong cỏi nhơn gian, hết biết sự sống của người dương thế. Sự đói khác khốn nạn nầy nó dục tôi đêm nay đến đây mà giết cô, lấy cái của dư dã nó nhỏng nhảnh ràng buộc nơi cánh tay cô; đặng đem về mà đở đói ít ngày, rồi chết cũng cam tâm với thằng tạo hóa. »

Tiểu-thơ nghe tên ấy nói bấy nhiêu lời, thì nét mặt có sắc thãm sầu, và thở ra một cái, rồi làm thinh chẳng nói.

Đông-Sơ thấy vậy thì bước tới kêu tên ấy mà nói rằng: « Ớ tên kia, mi nói rằng mi oán trách Tạo-hóa chẳng công bình, để cho mi đói khác cơ hàn, nên mi phải giết người mà lấy cũa phải chăng? Song những đều mi thán oán nãy giờ, không hề làm cho động lòng một ai mà thương xót mi đặng. Vì những lời mi thán oán đó là lời của một đứa táng tận lương tâm; của một đứa điên cuồng dại dột, vì cái lương tâm và linh hồn mi nay đã bị một con quĩ tàng bạo nó hãm hiếp buộc ràng, nó bĩ sữ sai khiến mi làm những đều nhẩn tâm hại lý, khốn nạn dử dằng, nên mi đem gươm đao mà làm một trò chơi với máu men xát thịt của người vô cang; mà mi không ăn năn hối ngộ.

Ta nói cho mi biết, những sự giàu có của cãi kia, là bởi trong cái giọt nước mồ hôi mà nhỉ ra, ở trong trí não tài năng của người, tính lo cực khỗ mới có đặng. Nào, có phải cái cũa cãi ấy Tạo-hóa đem đến mà cho riêng một người nào đâu? Sao mi gọi rằng Tạo-hóa chẳng công-bình mà hờn trời giận đất?

Vã lại mọi người trong thế-gian nầy, đều có quyền tự-do thong thã, mà hưởng dùng sự phú quí tiền tài của mình, chẳng hề một ai đặng dòm hành xúc phạm. Nếu lấy những đều tàng bạo hung gian mà xúc phạm cướp đoạt của người, thì phép luật kia sẻ cang dự vào, ngục hình kia nó ở trước mắt, gươm đao kia, nó kề bên cỗ, trăng trói kia ở nơi chơn tay, cái địa-ngục kia ở sờ sờ nơi cỏi nhơn-gian, nào phãi nơi miền địa-phũ.