Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 21 —

Tiễu-thơ nghe cha là Binh-bộ Thượng-thơ đòi, thì từ giả Đông-Sơ rồi lật đật đi cùng thễ-nữ. Còn Đông-Sơ thì ghé mắt ngó theo một hồi rồi cũng vội vã bước ra. Bổng thấy một cái khăn lụa rớt dựa mé thềm, liền lượm lên xem; thấy trong khăn có thêu một nhánh bông Mẩu-đơn rất tốt, một bên chéo khăn lại thêu 3 chữ « Bạch-thu-Hà » hảy còn thoản thoản hương trầm, mùi thơm phất mủi. Đông-Sơ biết là khăn cũa tiễu-thơ, liền bỏ vào túi rồi trở về Thơ-viện.

Khi Đông-Sơ trở về đến nhà, lấy khăn ra xem, sâm soi và hun hít cái mùi hương trầm hảy còn thơm tho phưởng phất.

Đoạn một mình ngồi với ngọn đèn leo léc trong Thơ-phòng mà thầm thương trộm nghĩ rằng: thật cái buổi chiều nay là một buỗi rất may mắng kỳ phùng, khiến cho mình đặng thi ơn mọn với Tiễu-thơ, mà làm cho Tiểu-thơ mang ơn chác nghĩa và làm cho mình đặng diệp mà nhìn xem cái vẻ sắc nước hương trời cũa một người giai nhơn thục nữ, và cái khăn nầy thế cũng một mai mối chi cho mình chăng? Nếu chẳng vậy, thì dễ đâu thinh không mà lượm đặng cái vật của người trong quê cát? Thế thì cũng một cái nhơn duyên chi đây, nên mới khiến cho mình gặp đều kỳ ngộ như vậy! Nhưng mà, không biết tiễu-thơ người có rỏ thấu những đều tâm sự của mình đây chăng, nàng có biết cho mình trong lúc canh khuya đêm vắn, ngồi với một ngọn đèn leo lét nầy mà tư tư tưởng tưởng đó chăng?

Ớ cái khăn kia ôi! Mi phải là một mai nhơn nguyệt lão, đễ kết chỉ xe tơ mà dệt một mối ân tình của người hồng-nhan với kiết-sĩ đó chăng?

Ớ cái bông mẩu-đơn trong khăn nầy ôi! có phải mi khoe cái vóc Thiên-hương đẹp đẻ, mà trêu ngươi cho kẻ mến người thương đó chăng? Hay là mi khoe cái màu quốc sắc tốt tươi, mà làm cho người mê kẻ đấm đó chăng?

Đông-Sơ những mãng thầm thương trộm nhớ mà trằn trọc canh tràng, rồi dựa gối mơ màng, thì lẫn bẩn đã canh tàng đêm lụn.