Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 24 —

cái tủ đễ nơi dưới góc giường, thì thấy một đống đen thui hai mắt ngó lườm lườm, hơi thở khò khè, nhăn răn trắng nhẻ. Tôi liền la lên, nó đây, nó đây, mấy người đem đèn rọi coi, thì thấy rỏ ràng một con chó mực đương ngồi xo rỏ. Ai nấy ngó nhau chưng hững, rồi cười ngất một hồi. Còn tôi thì bị thức trọn hai đêm, mắt đổ hào-quang, nghĩ cũng tức cười, mà cười không ra tiếng. »

(Vậy tôi xin phê dưới đây ít hàng cho khán quan xem chơi giãi muộn).

Quái thay!

Khi đương tối tâm sớ sết, thì tưởng chó là ma; chừng xem tường tận rỏ ràng, mới biếi ma là chó.

Khẳn khái bấy tên Tú-tài huơi quyền mà dụng vỏ; giận đổ thần hung.

Tội nghiệp thay con chó mực, bị đánh đã kinh hồn, sợ ngồi cú rủ.

Té ra trót đêm chẳng ngũ, anh Tú kia khũn khĩn nghĩ cười thầm.

Ôi thôi! Nhắm thế không xong, con chó nọ nguýt đuôi rồi khự mất.

Trần-Đạt nói rồi ngước mặt cười hà hà, Đông-Sơ thấy vậy cũng tức cười nôn ruột. Đó rồi hai người dắc nhau ra trước Thơ-phòng. Đông-Sơ liếc mắt bỗng thấy một cái thơ, đễ trên bàn và một ngọn dao cấm lũng ngang phong thơ, lúc tuốc xuống ván, thì sửng sờ và lấy làm một sự quái gỡ. Liền bước lại xem phong thơ ấy, thấy ngoài bao đề « Vỏ-đông-Sơ khai khán » tức thì lấy thơ xé ra coi, coi rồi sắc mặt liền đỗi.

Trần-Đạt thấy vậy bước lại và hỏi: Chẳng biết thơ ấy có sự chi lạ chăng! mà sao tôi xem anh dường có sắc kinh nghi tràng ra nét mặt ? »

Đông-Sơ thấy hỏi thì trao thơ ấy cho Trần-Đạt xem, trong thơ nói như vầy:

« Vỏ-đông-Sơ, ta nói cho ngươi biết rằng: khoa Tấn-Sỉ nầy ngươi phải nhượng lại cho ta, thì ta chẳng nhửng cám ơn, mà lại còn trọng đáp. Bằng không, thì trước khi tới diển-trường, ngươi sẻ như cái thơ với cây đao nầy vậy. Chừng ấy ta e cho ngươi ăn năn đả muộn.

Ký tên:Tây-Thôn Vỏ-Sỉ