Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/28

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 27 —

mong, mà coi người cỡi ngựa hồng-lô nầy là ai cho biết. Nhưng mà người nầy chẳng lạ, vốn tôi đã nói ló một sự tích xáng qua trong khoãn trước đây, song tôi còn núp ngòi bút mà ẩn danh, làm cho liệc-vị khán quan nhọc lòng trông đợi chơi trong một giây phúc. Vậy tôi xin dẹp cái diễn-trường lại đó một chút, đặng chĩ người cởi ngựa hồng-lô nầy cho khán-quan rỏ trước.)

Nguyên người nầy tên là Bạch-xuân-Phương vẩn là con của một vị Binh-hộ Thượng-thơ ở tại Tây-viên là anh ruột của một vị Tiễu-thơ Bạch-thu-Hà, tôi đã nói trong hồi truớc.

Nguyên cách hai ngày trước, Bạch-xuân-Phương nghe Vỏ-đông-Sơ ra tranh Vỏ-khoa Tấn-sĩ, thì kêu một tên bộ-hạ tâm phút là Hồ-Hợi, vào thơ-phòng mà dặn rằng: « Nội đêm nay ngươi phải ra núp tại ngã ba cây đại-thọ, đặng chờ Đông-Sơ đi ngang qua mà giết cho được, trước khi nó tới diễn-trường, chẳng nên sơ thất. » Chẳng dè tiễu-thơ Bạch-thu-Hà đứng sau bình-phong lóng tai nghe, biết anh mình thiết kế mà ám hại Đông-Sơ, đặng tranh khoa tấn-sĩ, thì lật đật trỡ lại tư-phòng, rồi thầm lo trộm nghĩ rằng:

« Vả Đông-Sơ là người đã thi ân cứu mạng của mình trong lúc gặp thằng cường bạo tại Quan-âm-Cát, và lại là một người hào ba phong nhả, đáng mặt thiên tài, nếu tạ thị bàng quang, mà điềm nhiên đi, thì chẳng những mình là ra kẽ vô tình, đễ cho anh mình hại một vị anh-hùng tuấn-kiệt, thì lòng nầy sao nở.

Tiểu-thơ nghĩ như vậy. liền lại văn-phòng viết một cái tư-thơ, rồi sai con thễ-nữ tâm phúc, biễu đem thơ ấy lập tức bỏ tại trước cữa Đông-Sơ, đặng cứu người cho khỏi lâm đại họa. Song không cho Đông-Sơ biết mình là ai. Nên không ký tên thơ ấy. Vì vậy nên Đông-Sơ mới khỏi lâm cái mũi tên độc thủ trong lúc tâm tối giữa đường.

Còn anh Bạch-thu-Hà là Xuân-Phương chắc là Đông-Sơ thế nào cũng chẳng thoát khỏi mũi têng kia ghiêm vào gan ruột, nên khi cỡi ngựa tới diễn-trường, thì coi bộ hiu hiu tự đắc.

(Tới đây xin tiếp luôn theo khoản trên đã nói khi nảy).