Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 32 —

Khi Tiễu-thơ xem rồi thì đứng ngẩm nghĩ một hồi, và nói: thật là xinh đẹp thay cho cái bông Hãi-đường nầy, hèn chi cổ thi có câu rằng:

Đáo để bất vi phong điệp luyến,
Thĩ tri hoa vị thắng quần phương.

(Nghĩa là cái hoa nào mà không bị ong bướm ve vảng, thì hoa ấy mới thiệt xinh đẹp thơm tho hơn các thứ hoa.)

Đó rồi Tiễu-thơ đi sang qua mé tường đông, gần phía Quan-âm-Cát, thì thấy một con chim bạch-yến, đương đứng sè cánh rĩa lông trên một nhánh dương kia, và kêu hát giọng rất liễu lăng thãnh thót, bổng đâu một con dều trên không thình lình đáp xuống, bắt chim bạch-yến nơi dưới vấu chưn, rồi hả miệng khè khè, dường như muốn ăn tươi nuốc sống chim bạch-yến kia vậy. Chim bạch-yến thất kinh, kêu la, tiếng rất ai bi thê thãm, tuồng như khóc than năn nĩ với dều rằng:

« Ớ vua loại phi cầm ôi! tôi là một loại rất nhỏ mọn yếu đuối, ở dưới tay chơn ngài, chưa hề dám làm đều chi xúc, phạm đến oai ngài, và cũng chẳng hề mích lòng đến ai hết. Nay tôi lâm lụy vào dưới chơn ngài, thế nào tôi cũng chẳng thoát khỏi ngài phanh thây xé thịt, nhưng mà xin ngài lấy lòng nhơn từ đại độ, mà dung thứ tôi một phen, và ban cho tôi một sự thong thã, đặng tôi về nuôi dưởng con tôi, kẻo nó chiêu chiêu chích chích trong một ổ kia, và sẻ bị đói lạnh mà chết, tôi xin hứa với ngài một lời; mỗi bửa tôi sẻ đến mà ca hát những tiếng thanh thao tao nhả, cho ngài nghe mà giãi khuây.

Con dều tàng bạo nầy liền hả miệng dăng cánh ra, kêu tiếng khè-khè, dường như nói với chim bạch-yến rằng: bụng tao đói, lổ tai tao chẳng biết nghe, đó rồi lấy mỏ xé thây chim bạch-yến mà nuốc phức.

Tiễu-thơ thấy sự quái gở dữ tợn ấy, thì nhớ trực lại sự gặp thằng cường-bạo hôm nọ nơi miễu Quan-âm, nó còn phưỡng phất trong trí khôn, thì dực mình quày chơn mà trỡ lại.