Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/35

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 34 —

mấy lùm mây, ẩn ẩn tàng cây, và giọi ngay cữa sỗ, tợ hồ nàng Hằng-nga ở nơi nguyệt-điện, thấy Tiễu-thơ ngồi đó, mà lắp ló dòm chơi, đặng sánh sắc so hình, coi ai đẹp xinh cho biết.

Tiễu-thơ thấy trăng thanh gió mát, thì xúc cãnh quang tình, chẳng lẻ làm thinh, bèn ngâm chơi ít vận.

Ngâm thơ như vầy:

Tơ tóc lăng xăng mối sự tình,
Bên trời vặc vặc bóng trăng thinh,
Thuyền-quyên sóng sắc đào trên nhánh,
Quân-tữ phơi hình trúc dựa ranh.
Sương đọng cỏ đeo châu trắng trắng,
Gió đưa mành xụ liểu xanh xanh.
Hãi đường ngơ ngẩn còn phong nhụy,
Chưa khứng cho ai bẻ một nhành.

Ngâm rồi day mặt ngó qua tây viên. Bỗng thấy một người phăng phăng đi tới, lưng mang gươm, tay cầm một ngọn roi, quất bốp bốp trên đôi vỏ hài và đi và hút gió. Chừng đi gần tới thì Tiễu-thơ mới biết anh mình là Bạch-xuân-Phương, bèn vội vả buớc ra chào hỏi. Xuân-Phương và Tiễu-thơ trở vô ngồi nơi ghế. Thể nử lật đật bưng trà cho Công-tữ uống. Tiểu-thơ day lại hỏi rằng: thưa anh, chẳng biết anh đi đâu về khuya vậy?

Công-tữ nói: Anh đi tháo luyện vỏ nghệ bên Tây-Viên về, thấy em ở lương-đình, nên ghé lại chơi và hứng mát luôn thể.

Tiểu-thơ thấy anh vui-vẻ thì kiếm chuyện đàm đạo và hỏi rằng: thưa anh, em có nghe người ta thường nói: hễ lúc thái-bình thì yển vỏ tu văn, còn cơn bác loạn mới yễn văn mà tu vỏ. Chớ như nay triều Nguyễn đức Gia-Long đã trung hưng phục nghiệp, nhứt thống san hà, Nam, Bắc, và Trung-Kỳ, lê dân đều an cư lạc nghiệp, vậy lúc nầy là lúc yển vỏ tu văn, mà sao anh hãy còn tập rèn vỏ nghệ làm chi cho mệt nhọc? Vã lại trong bốn năm nữa mới có một kỳ vỏ-khoa, thì từ đây tới đó còn xa, anh cần chi tập luyện mổi ngày, tôi e nhọc nhằn vô ich.

Công-tữ nghe nói thì mỉn cười rồi đáp rằng: số là em chưa rỏ, đễ qua nói cho em nghe. Sự tập luyện vỏ nghệ