Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/36

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 35 —

nầy chẳng những là làm cho huyết mạch đặng sung túc châu lưu cả và tứ chi, và các đường cân cốt đặng nở nang mạnh mẻ, mà lại làm cho tráng kiện tinh thần, cho mở mang trí thức hơn nửa; và làm cho những sự biếng nhác giật giờ, trở ra siêng năng chẫm hẩm, tinh thần liệc nhược, trở ra phấn chấn hùng hào, làm cho các bịnh hoạn ít đến mà cãm xút xâm nhiễm vào mình, và đặng trở ra khương ninh trường thọ.

Vậy qua nói tắc một lời sự tháo luyện vỏ nghệ ấy nó làm cho con người đặng tráng kiện cân cốt tinh thần; cũng như vật thực kia làm cho bổ dưỡng tráng kiện thân thễ vậy, chớ chẳng phải như bọn liệc nhược tinh thần, quần áo xùng-xình, móng tay đà đuộc, chẳng biết cử động tứ chi, chẳng biết tháo luyện thân thể, để cho gân teo thịt bũng, bộ tướng giống cò ma, vóc yếu mình gầy, hình thù như mèo ước, dẫu ai phung nước miếng trên mặt cũng chẳng dám hờn, ai đánh trên lưng cũng chẳng dám giận. Bởi vậy nên qua mới tập luyện cho mạnh mẻ tinh thần, dẫu chẳng ra mà tá quốc an ban, công thành đoạt trại, thì ở nhà cũng có sức mà chống cự với đứa côn đồ, và trừ đặng quân thù kẻ nghịch, sao mà em gọi rằng vô ích?)

Tiểu-thơ nói: ấy là tánh anh phòng lo như vậy đó thôi; chớ tôi tưỡng nhà mình là nhà đại gia binh bộ, tước trọng quờn cao, bộ hạ gia đinh, nó tiền hô hậu ũng, nào ai dám kết oán gây thù mà anh phải nhọc lòng nghi ngại?

Công-tữ trợn mắt ngó Tiểu-thơ và nói: « Thế em quên rồi sao? kẻ nghịch thù với nhà ta là Vỏ-đông-Sơ đó chớ ai, em lẻ nào không nhớ? Qua nói thật qua với Vỏ-đông-Sơ cũng như Yêu-Ly với Khánh-Kỵ trong tấm tường treo nơi vách nầy vậy. Yêu-Ly giết Khánh-Kỵ rồi thì mới an lòng; còn qua giết Đông-Sơ rồi thì mới đành dạ. Nói rồi từ giả Tiễu-thơ, bước ra khép cữa lại, mà trở về tư thất.

Lúc nầy Vỏ-đông-Sơ đương đứng ngoài Hoa-Viên, có ý chờ cho Thu-Hà ra đặng tỏ ít lời tâm sự, xảy nghe Xuân-Phương buông lời thù hận, thì cái lữa giận nó đã lừng lẩy phừng gan, liền rút gươm ra, muốn xốc vô lương-đình mà giết quách Bặch-xuân-Phương cho rãnh, nhưng tự nghỉ rằng: nếu mình cùng Xuân-Phương vì một chúc