Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/38

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 37 —

Ôi nhơn duyên, ôi nhơn duyên!
Nhìn mái lương đình cãnh tợ tiên.
Chạnh tình riêng.
Tương tư mấy khúc cung đờn dập,
Hơi cao thấp,
Khiến kẻ bên hoa bấn ruột phiền,
Hởi Thuyền-quyên!!

Tiểu-thơ nghe tiếng ca ngâm vẳn vẳn ngoài Hoa-viên, thì thôi đờn mà nói với Thể-nữ rằng: « Con hảy nghe coi ai ca ngâm ở đâu vậy? » Thễ-nử lật đật lại vạch cữa sổ ngó thấp thố ra hoa-viên, song chẳng thấy ai hết, thì nói: « Thưa cô, không có ai hết. » Tưởng tiếng ca ấy ở ngoài đường, chớ chẳng phải trong hoa-viện.

Tiễu-thơ cũng hồ nghi, nhưng không biết ai, song nghe câu ca thì dường có ý vị thâm trầm, chắc là những bọn trộm phấn buôn hương nào đấy, nó thấy mình trong lúc canh khuya đêm vắng, nên nó thã giọng bướm lời ong, mà trêu hoa ghẹo nguyệt đó chăng? Nghĩ vậy bèn biễu Thễ-nữ đóng mấy cữa sổ lại rồi lấy đờn mà đờn nửa.

Đông-Sơ nghe đờn thì ca thêm một bài nữa như vầy:

Ôi trăng thinh, ôi trăng thinh!
Soi thấu cho ta mấy đoạn tình,
Giữa trời thanh.
Bên tường mỏi mắt năm canh nguyệt,
Lòng tư thiết.
Biết có ai thương tới phận mình.
Nở làm thinh!?

Cái tiếng ca ngâm thanh thao êm ái nầy nó thĩnh thoản lọt vào tai Tiểu-thơ, rồi lần lần thấm vào gan ruột, làm cho Tiễu-thơ cãm động tình thương, liền buông đờn mà ngồi sững, rồi day lại kêu Thễ-nữ và nói rằng: « Lạ thay cái tiếng ca ngâm này ta nghe thĩnh thoãn gần đây, thật là văn tứ thâm trầm, tình từ tao nhả, sao mi gọi là ngoài đường cũng lạ, mà ai vậy? »

Thễ-nữ nói: Vậy thì xin cô bước lại cửa sổ dòm coi, ai dám cả gan vào hoa-viên trong lúc canh khuya đêm vắng.