Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 1.pdf/39

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 38 —

Tiểu-thơ liền bước lại cữa sổ vạch màn, ló mắt dòm ra. Lúc nầy Đông-Sơ đương đứng dưới bóng tối bụi phù-dung ngó vô. Bổng thấy Tiễu-thơ ló mặt dòm ra, trên thì bóng trăng giọi xuống, làm cho Đông-Sơ thấy rỏ ràng Tiểu-thơ, mặt mày như tiên-nữ hạ bồng-lai, cách điệu như Hằng-nga ly nguyệt-điện, làm cho Đông-Sơ mắt ngó châm châm và đứng trơ trơ như tượng gỗ.

Còn Tiễu-thơ thì rảo mắt kiếm coi, khi ngó tới bụi phù-dung, bổng thấy một người đứng trơ, y cân hoa mỉ, tướng mạo trang nghiêm, khiến cho Tiễu-thơ dựa cữa mà sững sờ, ngó không nháy mắt. Lúc nầy cũng như Điêu-Thuyền với Lữ-Bố, kẻ liết mắt, người đưa tình, mườn tượng Phụng-nghi-Đình một thứ vậy.



HỒI THỨ TÁM

Trai anh hùng, ướm buộc chĩ nhơn-duyên,

Gái thục-nử, nặng giao lời thệ ước.

Kế đó Đông-Sơ bước tới ít bước, rồi dừng chơn đứng lại nơi dưới bóng sáng trăng và cúi đầu chào Tiểu-thơ một cách lễ nghi lịch sự.

Tiễu-tho thấy rỏ Đông-Sơ thì sắc mặt tràng ra nữa đỏ nửa xanh, trong lòng nữa mừng nữa sợ. Mừng là mừng thấy người tình xưa nghĩa củ, nay đặng tái hội trùng phùng. Sợ là sợ nổi gươm oán giao thù, sanh đều tai lây họa gỡi. Vì vậy nên Tiễu-thơ rối loạn tâm thần mà ngẩn-ngơ hình dạng. Đó rồi day lại biểu Thễ-nử ra mời Đông-Sơ vào.

Khi Đông-Sơ bước vô lương-đình, đương liết mắt mà ngó Tiểu-thơ, còn Tiễu-thơ thì khép nép một bên, rồi cũng nhắm Đông-Sơ tướng mạo, thì thấy đầu chích một khăn thanh cân, có thêu kim ngân lạc khoãn, mình mặt một bộ đồ vỏ phục, có thêu huê dạng rở ràng, dưới chơn thì mang đôi vỏ hài, nịch tắt thủy ba, cao lên chí gối, bên lưng đeo một cây đoãn kím, vỏ bạc cáng vàng, trên vai thì choàn một sợi hồng-la, nó nhỏng nhảnh có thắc hoa kết tụi

Thật là:

Dung nhan tướng mạo phi thường,
Phong nghi đáng một đường đường trượng phu.