Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 58 —

Cha ôi! nếu cha có bề nào thì giọt nước mắt thâm tình nầy, chảy ra biết bao nhiêu cho cạn. Nói rồi cúi đầu bên góc giường mà khóc than rất ai bi thảm thiết.

Bạch-công nghe rồi, thì mắt rưng rưng, giọt lụy đôi tròng; và hồn thiếp thiếp, ngàn thu một giấc.



HỒI THỨ MƯỜI HAI

Định hôn-nhơn công-tử ép duyên em

Giử thệ ước, Tiểu-thơ bàn lợi hại

Thiều-quang thấm thoát, qua lẹ dường tên, vừa cúi ba xuân, kẽ đầu chín hạ. Bạch-tiểu-thơ bữa nọ đương ngồi trong thơ-phòng với Thế-nữ Xuân-Đào, người thì lo săn sóc đường kim mối chĩ, gọi chúc làm khuây, kẻ thì đọc truyện xem thi, đặng giải cơn phiền muộn.

Xảy đâu Bạch-công-Tử ngoài cữa bước vô, rồi lại ngồi nơi ghế. Và nói với Tiễu-thơ rằng; nầy em, anh có một việc cần kíp, đến tỏ cho em hay, mấy tháng nay có một người con ông Thiên-hộ ở Hà-Đông tên là Vương-Bích, đã nhiều phen cậy người đến nói với anh về việc lương duyên của em, nhưng anh thấy Xuân-đường mới khoản, em còn chác não đeo sầu, nên anh đình đãi bấy lâu, chưa tỏ ra cho em biết, nay thấy em đã bớt lòng sầu muộn, nên anh đến đây, trước là vưng theo lời di ngôn của nghiêm-đường dạy bảo, sau là định cuộc nhơn duyên của em cho hoàn thành; như vậy mới là yên lòng cha nơi chốn tuyền đài, và phận em cũng đặng xong bề gia thất. »

Tiễu-thơ nghe nói thì sững sốt một hồi, rồi day lại trả lời một cách khoan thai tề chĩnh rằng: « Thưa anh, việc xuân-đường mới khoãn, lòng em sầu nảo chưa ngui, lý đâu trong lúc thũ hiếu cư tang, mà lại tính cuộc hôn nhơn giá thú, như vậy em e chẳng những phận làm con lổi đạo với mẹ cha, mà lại miệng nhơn thế sanh nhiều lời dị nghị lắm chăng? »

Nói chưa dức, kế vợ Công-tữ là Trần-thị, ngoài cữa hớn hở bước vô; mắt ngó Tiễu-thơ và cười và nói:

Cô nương, tôi rất mừng cho cô nó nay gặp cuộc nhơn