Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 64 —

Công-tử nói; Thật một sự quái gở, chẳng biết cớ sao Tiểu-thơ đâu mất, tìm kiếm chẳng ra, tôi đã hỏi tra mấy trẻ trong nhà, mà chẳng một ai rỏ đặng. »

Vương-Bích nghe nói sững sờ. Kế Công-tữ bước vô phòng thì thấy một phong thơ để nằm trên ghế, lật đật dở thơ ra xem. Trần-thị và Vương-Bích cũng vội vã bước lại xem thơ, thì thấy nói như vầy:

« Kính cùng nhơn-huynh đặng rỏ, từ khi xuân-đường tị thế, thì trong lòng em xây một thành sầu, chẳng biết bao nhiêu chất thãm chứa buồn, đau lòng xót dạ. Vì vậy em còn lòng nào mà vui cuộc nhơn duyên, động phòng huê chúc, vậy nay em chỉ còn biết một sự vui là đem cái thân sanh nầy mà quăng nơi vực thẫm sông sâu, là chỗ em tìm xuống tuyền đài đặng theo cha theo mẹ đó thôi. »

Một đứa em bạc mạng.
BẠCH-THU-HÀ tự ký.
 

Công-tữ xem thơ rồi sốt mặt sãng mày. Hai vợ chồng lấy mắt ngó nhau chưng hững, rồi đứng trơ trơ như nộm gỗ. Còn Vương-Bích nghe đọc rồi, thì hai gối như ríu ríu rụng xương, bũn rũn tay chơn, mặt mày tái xanh, rồi té xiễu nơi ghế mà bất tĩnh.



HỒI THỨ MƯỜI BA

Chốn phong ba, cỡi sóng rược giàn đồ,

Cơn hoạn nạn, ra tay đền nghĩa vụ.

Từ khi Võ-đông-Sơ phụng mạng đi tuần dương, dẹp xong quân Hãi-khấu Trung-quấc rồi, thì lo sắm sửa hành trang, đi với một tên bộ-hạ trở về Đông-kinh đặng phục mạng. Hai thầy trò lên đèo xuống ãi, chỉ lo giục ngựa buông cương, trông cho mau tới tỉnh-thành, đặng trước là ra mắt Lê-công, sau là hội diện cùng Tiễu-thơ Bạch-thu-Hà mà tính cuộc nhơn duyên cang lệ.

Khi đi tới một bến đò, thì trời đã tối, dựa bến có một chiếc ghe nhỏ nhỏ, để đưa hành khách qua sông. Đông-Sơ liền xuống ngựa bước lại đứng dựa cầu đò, đặng nhắm xem phong-cãnh, thì thấy một gương Hằng-nga tỏ rạng, ở dưới, góc núi lần lần ló lên, và một giãi trường-giang