Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 70 —

gạn hỏi căng do, cho rỏ đều hư thiệt. Vì vậy nên trong lòng nghi ngại và bức rức chẳng yên. Những mãng ngậm thỡ ngùi than, tầm tư tự nghĩ một hồi, rồi vội vã sắm sửa y cân, đặng qua dinh Tiểu-thơ thăm nghe tin tức.


HỒI THỨ MƯỜI BỐN

Đến hoa-viên gia chũ gặp thơ-đồng

Từng nam quang Đông-Sơ dâng thánh chĩ

Khi Đông-Sơ qua tới Tây-viên đứng trước tường thành ngó vào tư thất của Tiễu-thơ, thì tư bề vắng vẻ, chẳng thấy một ai, rồi ngó ra Lương-đình là chỗ hội ngộ cùng Tiễu-thơ ngày xưa, bây giờ chỉ thấy cữa đóng then gài, hoa rơi lá rụng, duy có một vài con chim sẽ-sẻ đậu trên nhành cây, thỏ thẻ giọng buồn, tiếng kêu chóc-chóc. Rồi ngó lại Quan-âm-các thì thấy vài cụm dương chi tịch-mịt, ít mãnh liễu-yếu lơ-thơ, và nhắm trước xem sau, thì cái mãnh yễu-điệu hồng-nhan ngày xưa, chẳng biết cớ gì mà biệt tin biệt dạng. Chỉ còn thấy một vài đóa hoa đào giả-dượi, bị mấy phen gió táp mưa sa, làm cho phấn lợt hương tàng, dường như buồn nổi vườn-xuân vắng chũ. Ấy là:

Nhơn diện bất tri hà xứ khứ,
Đào ba y cựu tiểu đông phong[1]

Thật là tình cãnh rất buồn bực ưu sầu, làm cho Đông-Sơ bưng-khuân cám cãnh đau lòng, đứng trước tường thành mà sững sờ ngơ ngẩn.

Bỗng thấy phía kia một người xâm xâm chạy tới kêu Đông-Sơ và nói rằng: « Chào quan-nhơn, bấy lâu tôi có lòng trông đợi quan-nhơn, may thay! Ngày nay mới đặng tớ thầy hội ngộ.

Đông-Sơ nhìn lại thì thầy Thơ-đồng là đứa ở với mình khi trước, liền mừng và hỏi: Bấy lâu mi ở đâu? Và có đều chi lạ chăng? Nói cho ta rỏ với.

Thơ-đồng nói: Từ quan-nhơn phụng-mạng đi dẹp quân hải-khấu nơi biễn Đông-dương, thì tôi qua ở với Bạch-

  1. Người tình chẳng biết đi đâu không thấy mặt, chỉ thấy hoa đào cười gió đó mà thôi.