Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 71 —

công-tử coi sóc cái hoa-viên nầy, mà thê thân độ nhựt đặng đợi quan-nhơn trở về. Chẳng dè ngày nay đặng gặp quan-nhơn tại đây, thầy tớ trùng phùng, thì lòng tôi biết bao mừng rở.

Đông-Sơ nói: Mi ở đây với Bạch-công-tử mà mi có rỏ việc Tiểu-thơ ra thế nào chăng?

Thơ-đồng bèn thuật chuyện Công-tử gả ép Tiễu-thơ cho Vương-Bích. Tiểu-thơ chẳng chịu, nữa đêm trốn đi. Tiễu-thơ biết tôi là người ở với Quan-nhơn khi trước, và đem lòng tin cậy, nên trước bữa đi, có trao cho tôi một cái mật thơ, và dặn tôi chờ quan-nhơn trở về, thì giao cho quan-nhơn khai khán. Nói rồi thò tay vào túi lấy phong thơ trao cho Vỏ-đông-Sơ. Đông-Sơ lật đật giở thơ ra xem thì thấy nói như vầy:

« Từ khi lang-quân quang hà tách dặm, gánh vát một trách nhậm cực nhọc nơi chốn hải-giác biên thùy. Thiếp ở nhà chỉ gìn một lòng trực tiếc cô phòng, xem tháng dường năm; đã mỏi mắt phương trời, trông cho Lang-quân trở bước khải hoàn, hầu tính cuộc lương-duyên giai-ngẫu. Chẳng dè gặp cơn gia biến. Nghiêm đường rũi lâm trọng bịnh sớm biệt cỏi trần. Trong khi thủ hiếu cư tang, phận sự làm con như thiếp, giọt nước mắt sầu bi, chứa chang chưa ngớt. Anh thiếp đã chẳng dò trong lóng đục, lại ưa theo việc phi nghĩa tiền tài, rồi đem thiếp mà gả cho kẻ lãng hạnh phong tình, xem dường một hàng buôn hương bán phấn.

« Thiếp nghĩ vì thiếp đã đem thân liễu-bồ nhược chất, mà ký thác duyên phận cho Lang-quân, dầu gặp cuộc bất trắc thế nào, thiếp cũng gìn một đá vàng, chẳng hề dời lòng đổi dạ.

« Vì vậy thiếp đã từ hôn tỵ thú, nữa đêm tạm kế thoát thân. Nay thiếp vì ơn tri ngộ của Lang-quân ngày xưa rất nặng nề, nên chẳng nài cực khỗ trong khi gối tuyết nằm sương. Thiếp chĩ vái cùng Cao-xanh cho cái vóc liễu yếu đào thơ nầy thể tráng thân cường, thì thiếp cũng liều nhắm mắt đưa chơn, chẩm hẩm bước lên đường lưu lạc phong trần, mà chờ lang-quân cho trọn lời thệ