Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/41

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 87 —

đâm một gươm, song tên bộ hạ cứ niếu áo Đông-Sơ và đi và rung lập cập. Đông-Sơ nỗi giận hét lên một tiếng lớn biễu ngừng. Trong lúc đêm thanh canh tịnh, cái tiếng ấy dội vào núi vang rân, dường như ai đứng ngoài rừng nhái lại.

Còn cái bóng đen kia cứ nhởn nhởn nhơ nhơ đi quanh lộn ra phía nhà sau, tự nhiên tề tề tĩnh tĩnh, như tuồng chẳng nghe chẳng đếm chi đến lời Đông-Sơ kêu gọi. Bỗng đâu một ánh sáng nhán qua, liền thấy hình đen kia, mặt lớn chần vần như mâm, nanh vúc lộ ra như quĩ dạ-xa một thứ.

Tên bộ hạ thấy liền phát rét rung en, hai hàm răng đánh nhau, nghe khua cấm cốp. Còn Đông-Sơ thì lữa giận phừng gan, liền rúc cây súng tiễu thương ra rồi nhắm ngay cái bóng đen ấy và nói: Ớ bóng đen kia, nếu mi chẳng ngừng thì ta cho mi một mũi súng nầy, xỏ ngay vào ruột. Nhưng cái bóng kia xâm xâm đi mãi. Đông-Sơ liền dương súng nhắm ngay bắn ra một mũi, nghe kêu cái bộp, coi lại thì bóng đen ấy còn đi tự nhiên như thường. Đông-Sơ thạnh nộ rút gươm nhảy tới rược theo, thì bóng ấy bước ra cữa sau rồi mất.

Đông-Sơ và tên bộ hạ xốc lại nơi cữa, đương đứng dòm coi, bỗng đâu dưới chơn dường như đất sụp thinh không. Đông-Sơ tức thì nhảy trái ra một cách lẹ làng, rồi ngó lại thì tên bộ hạ đã sụp mất xuống hang, và miệng hang liềng lại như củ, không thấy chi hết.

Đông-Sơ giận lấy gươm dộng trên miệng hang, và hét lên rằng: Hảy mở cửa hang ra, mà trả tên bộ hạ cho ta, và nói và dộng trên miệng hang đùng đùng, song cữa miệng hang dày như váng ngựa, không thế chi phá nỗi.



HỒI THỨ MƯỜI TÁM

Nhắc tiền tích nghĩa-sĩ gặp ân-nhơn,

Giả chuyện trò, Đông-Sơ dò ý tứ.

Khi tên bộ hạ té nhào xuống lổ, thì hai tay và mình mẩy đều bị dây vấn chặc vùng vẩy không nổi. Thoạt nghe trên lầu tháp đánh ba tiếng chuông, kế thấy hai bên vách ló ra