Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/45

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 91 —

Tên kia nói: tôi tên là Hoàng-nhứt-Lang còn người nầy là em gái tôi, tên là Hoàng-nhị-Cô. Cách ba tháng nay, khi tôi ở Bắc-kỳ về ngang biển Hà-Long, thình lình gặp bọn Hãi-khấu bên Trung-quốc, đón cướp thuyền tôi. Bọn nó rất đông, nên cự không lại, phải bị nó giết hết ba tên Thủy-thủ và gần bắt đặng tôi. May đau gặp đạo chiến thuyền của Quan-nhơn, đến đánh bọn nó vở tang, và cứu khỏi chúng tôi trong lúc nguy hiễm. Đương khi bất cập, tôi lật đật xuôi bườm vược biển, chẳng kiệp bái tạ ân-nhân. Song tôi thấy cây cờ cậm trước thuyền của ân-nhân, có đề 4 chữ “Đông-Sơ Trung-húy” thì tôi ghi dạ chạm lòng, đễ ngày sau gặp sẻ đền ơn tri-ngộ. Chẳng dè ngày nay gặp quan-nhơn đến đây, thật cũng một cuộc trùng phùng rất nên hân hạnh. Vậy xin ân-nhân theo tôi bước tới tư đường, rồi sẻ cạn lời trò chuyện.

Nói rồi giắc Đông-Sơ đi vòng theo đường núi, khi ra khỏi động thì thấy một tòa nhà rộng rãi nguy nga, trước sân có xây một vòng sơn-ly thạch-trụ, trong nhà ghế bàn rực rở đèn đuốc sáng lòa.

Đông-Sơ liếc mắt xem qua, thấy trước bàn thờ có để hai ché rượu, và nghi tiếc sẳng sàng, thì biết chắc ngày mai sẻ làm lễ cưới. Như lời hai người mua rượu đã nói tại quán trong lúc ban ngày đó vậy.

Nhứt-Lang bèn mời Đông-Sơ ngồi giữa khách đường, rồi hối trẽ đem trà, còn Hoàng-nhị-Cô từ giã rồi trở về tư thất.

Nhứt-Lang nói: khi tôi ở Bắc-kỳ nghe Quan-nhơn phụng mạng tuần dương, nhưng nay chẳng biết Quan-nhơn có việc chi đi đến xứ nầy, làm cho tôi đặng thấy tôn nhan, thì chẳng biết bao nhiêu thỏa tình ái mộ. »

Đông-Sơ nói: Từ khi tôi dẹp yên Hải-khấu kế đặng Thánh-chĩ gia thăng làm chức Đô-húy và sai đi tuần thủ phía Nam-quang. Khi đi tới đây, thì trời tối, tôi bèn tạm quán nghĩ ngơi, nghe nói núi nầy thú nhiều, nên thầy trò tôi đi săn chơi, đặng dạo xem phong cảnh luôn thễ. Nay tôi đến đây thấy cuộc qui mô hoằng tráng, đống vỏ nguy nga; tôi rất khen cho Túc-hạ thật khéo