Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/46

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 92 —

kinh dinh, nhưng mà trong việc chũ quĩ môn đình, chẳng biết Túc-hạ đã có người tề gia nội trợ hay chưa? Xin nói cho tôi kính mừng luôn thể. »

Hoàng-nhứt-Lang nghe Đông-Sơ hỏi, thì cuời hà hà và nói: Thuở nay tôi mãng lo du lịch giang-hồ, bôn nam tẩu bắc, lấy kím cung mà làm sự nghiệp, mượn non nước mà làm cữa nhà, nhưng chưa toại chí tang bồng, tôi rất hổ phận nam-nhi đứng trong hoàn vỏ. Vì vậy nên, việc trăm năm tơ tóc, tôi cứ lãng lơ, gát đễ ngoài tai, mãng vui theo thú biển rộng non dài, mà việc gia-thất chưa người nội trợ. Nay mới gặp một nàng phương xa lạc bước, đã cùng tôi hứa định lương-duyên, vậy xin tỏ thiệt cùng quan-nhơn, mai nầy là ngày đám cưới hoa chúc động phòng của tôi. Ấy là ngày thứ nhứt trong đời tôi, mới bước vào đường nhơn duyên chồng vợ đó thôi.

Đông-Sơ bèn hỏi phăng thêm rằng: « Vậy ngày mai nầy là ngày Túc-hạ làm lể nghinh hôn, nhưng chẳng biết người của Túc-hạ cưới đây, quê quán ở đâu, mà gọi rằng phương xa lạc bước. »

Nhứt-Lang nói: Người ấy quê ở Đông-kinh, mẹ cha mất sớm, nên nàng tính qua Hải-ninh thăm viếng thân nhơn, chẳng dè rũi ro lạc bước giữa rừng, nhưng may gặp em gái tôi là Hoàng-nhị-Cô đem về hổm nay, bây giờ ở tại Sơn-động.

Đông-Sơ nghe nói tới đây thì thầm nghĩ rằng: Nếu lấy theo lời Nhứt-Lang nói vậy, thì quả thiệt Bạch-thu-Hà, nhưng chẳng biết cớ sao nàng lại bội ước vong tình với mình, mà hứa hôn cùng Nhứt-Lang cũng lạ?

Nghĩ rồi day lại nói nói cười cười, trò chuyện cùng Nhứt-Lang cho giả lãng, nhưng trong ruột đã sanh ra một khối đố hận nghi sầu, nó quặn quặn lừng lên ngăn ngang giữa ngực.

Hai người đàm đạo một hồi rồi, Nhứt-Lang biểu trẻ dọn phòng nơi khách-đường cho Đông-Sơ, còn Nhứt-Lang thì ra hậu đường rồi vào tư phòng ngơi nghỉ.