Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/47

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 93 —

HỒI THỨ MƯỜI CHÍN

Nghĩ sự tình Đông-Sơ riêng thán oán,

Luận ân nghĩa, Động chủ quytế từ hôn.

Khi Đông-Sơ ở trước khách phòng một mình với tên bộ-hạ, thì vào ra thơ thẫn, đứng nghỉ ngồi suy, rồi thầm trách Thu-Hà rằng: « Thu-Hà ôi! Mi là con nhà đại-gia vọng tộc, cũng tiếng một gái đức hạnh thuyền quyên, sao mi nở đem thói lãng hạnh bạc tình, mà phụ kẻ tình xưa nghĩa cũ. Thế thì mi quên lúc lương-đình hội ngộ, đã cùng nhau căng dặn đến đều, thế thì mi quên lúc dưới nguyệt bên hoa, đã cùng nhau nặng lời thệ ước đó sao? Hay là mi tưởng ta mắt trôi nổi theo chốn chơn trời mặt biễn, xa xui cách trở quang hà, làm cho mi nhọc công tháng đợi năm chờ, nên mi dời lòng đỗi dạ phải chăng? Hay là mi sợ cái sắc mi hương tàng phấn lợt, mà lở bề kết tóc xe tơ, nên mi vội vả kiếm nơi mà trao thân gởi phận? Hay là mi nghe người, lời ngon lẻ ngọt, nĩ non tiếng quyễn giọng kèn, làm cho mi xúc động tâm thần, mà cầm lòng chẳng đậu đó chăng, nhưng mà sự dời lòng đổi dạ, bội ước vong tình của mi đây chẳng hề làm cho ta xúc động tâm thần chút nào, và đeo phiền chát muộn chi hết. Ta chẳng hề đễ cái chí khí nam nhi nầy cho cái tình sắc dục kia nó buộc ràng kềm chế.

Thu-Hà ôi! ta vì là vì chút tình thâm nghỉa trọng, và những lời thệ ước ngày xưa, mà phải lước bụi băng rừng, xuống hang vào động, dẩn cho thiên lao vạn khổ cũng chẳng từ nan, ví dầu gặp cơn nguy hiểm thế nào, thì ta cũng dám lấy một gan đởm anh hùng mà đổi mạng sống nầy làm hi-sanh, ngỏ cam một thác với tình, cho ân nghĩa vẹn tuyền thì cũng toại chí bình sanh, yên lòng sở nguyện.

Thu-Hà ôi! nhưng mà cái sở nguyện ấy đã làm cho ta ngày nay tính lộn tưởng lầm mà đến đây, vậy thì ta cũng chịu khó chống cặp mắt hữu tình nầy lên, chờ đến ngày mai, đặng coi cái người yểu điệu thuyền quyên là mi, phối hiệp lương duyên, động phòng huê chúc, và ta củng vui lòng mà chúc mừng cho mi, vợ chồng đặng bách niên giai lảo, tùng nhứt nhi chung, đặng từ đây sấp sau, khỏi mang cái tiếng sỉ tiếc ô danh, rằng gái bạc tình lảng hạnh ấy nữa