Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 2.pdf/48

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 94 —

Đông-Sơ thầm trách như vậy một hồi rồi lại nằm nơi giường, đương tầm tư nghĩ nghị. Bổng nghe tiếng nói nhỏ nhẻ bên tai rằng: Sự Thu-Hà hứa hôn cùng Nhứt-Lang ấy thì việc còn khuất lấp, vì chưa thấy tạng mắt mình, nếu mình nóng nảy hốt tốt mà trách người, vậy e chưa đúng nhằm công lý. Phải đễ mà cùng suy tột nghĩ, đợi cho bằng cớ rỏ ràng, chẳng nên nghe bốc một người, mà vội vả buông lời trách cứ. Nếu thiệt rằng Thu-Hà đem lòng lợt lẻo, thì lổi kia cho trách cũng đành. Ví bằng việc chẳng như lời, mà mình buộc một lổi nặng nề cho kẻ liểu yếu đào thơ, vậy chẳng là oan người tội nghiệp? Xét lại trong lúc anh nàng muốn ép duyên tơ tóc, mà gã cho Vương-Bích ngày xưa, nhưng nàng còn chặt dạ bền lòng, quyết giữ một lời thỉ chung cho trọn nghĩa, vì vậy nên nàng từ hôn chẳng chịu, phải ra thân lưu lạc giang hồ, và trôi nổi theo lượng sóng biển tình, kiếm chổ ký túc thê thân, đặng lần lựa mà chờ ngày trùng phùng hội diện. Nay chỉ nghe một lời Nhứt Lang nói đó, song chưa giáp đặng mặt nàng, nếu mình tin vội nghe lầm, thì sao cho phải một người trầm cơ thẩm đoán. Vã lại mình là một đứng trượng phu hào hiệp, mà chác chi những chuyện độ lượng hẹp hòi, theo lẻ quảng đại nhơn từ, nên ta chẳng nở để vậy mà điềm nhiên mặc thị. Nay trong lúc canh khuya vắng vẻ, ta xin thay mặt Thu-Hà, đặng lấy lẻ công bình mà kêu nài ít lời cho minh bạch.

Cái tiếng ấy thỉnh thoản bên tai văn vẳn, nghe càng sách hoạch rỏ ràng, làm cho Đông-Sơ đương lúc mơ màng, dực mình mà tỉnh lại, thì là một tiếng lương tâm của Đông-Sơ nói ra, chớ chẳng phải người nào xa lạ.

Cái tiếng lương tâm ấy cải lẩy một hồi, làm cho Đông-Sơ tỉnh ngộ mà rỏ đặng một chánh lý rỏ ràng, và những sự thầm trách trộm nghi chắp chứa trong lòng, bây giờ đã lần lần tang mất. Đó rồi Đông-Sơ bước lại đứng dựa cửa sổ ngó ra, muốn kiếm Bạch-thu-Hà đặng dọ thăm tình ý. Song núi non mờ mịt, chẳng biết nơi nào. Xảy nghe tiếng gỏ cữa phía sau, ngó lại thì thấy Hoàng-nhứt-Lang chẩm hẩm bước vô, tay cầm một phong thơ và đi và nói:

Xin lổi cùng Quan-nhon, tôi có một việc cẩn yếu, muốn hỏi quan-nhơn, nên chẳng nệ lúc đêm vắng canh khuya