Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/19

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 113 —

Triệu-Dỏng nói: Thưa Tiễu-thơ, hay là Tiểu-thơ có đều chi kinh hải, mà cãm xúc nơi lòng, thời nói cho tôi rỏ. Nếu tôi có thể phân ưu cùng Tiễu-thơ, thì dầu cho thiên lao vạng khổ, tôi cũng chẳng dám từ nan, nếu Tiễu-thơ chẳng chịu tỏ thiệt bày ngay, đễ khi đến việc, thì tính sao cho kịp.

Thu-Hà nghe Triệu-Dỏng nói vậy, thì tầm tư tự nghĩ một hồi rồi trả lời rằng: Triệu-quí-hữu ôi! Nếu Triệu-quí-hửu chẳng nài khó nhọc, thì xin làm ơn mau mau đem tôi qua xứ khác mà thoát thân, nếu ở đây tôi sẻ bị người bức ép buộc ràng, và chắc tôi phải liều thân mà tự tữ một lần nữa.

Triệu-Dỏng nghe thì nhiếu mày và lấy làm lạ rồi hỏi. Ở đây thì sẻ bị người bức ép? Mà xin Tiểu-thơ nói cho tôi rỏ. Người bức hiếp ấy là ai?

Thu-Hà nói: Người bức hiếp ấy là người tôi mới gặp tại chùa Tây-hà, và rược theo tôi khi nảy, nói tới đây, thì dực mình đứng dậy, dớn giắc ngó mông, kế nghe tiếng giày lộp cộp ngoài cữa đi vô. Triệu-Dỏng lật đật bước ra coi ai, thấy hai nguời mặt đồ mã-kỵ xung xăng đi vô.

Triệu-Dỏng liền bước tránh qua phòng kia, đứng núp rình coi, thấy hai người ấy bộ tịch bằng xăn đi thẳng tới phòng Thu-Hà thì dừng chơn đứng lại, rồi cả hai dắc nhau bước vô, Thu-Hà ngó ra thấy người bước vô trước thì thất kinh, té ngồi xuống ghế, rồi ngó lại thấy người bước vô sau là người gặp nơi chùa, thì càng sững sờ và mặt mày thất sắc.

Triệu-nương chẳng biết người trước là ai, song thấy người sau thì tức thì nhìn biết là người rược theo xe khi nảy.

Nguyên hai người nầy, một người là Bạch-xuân-Phương là anh ruột Thu-Hà, còn một người là Vương-Bích là người cưới hụt Thu-Hà khi trước.

Nguyên từ khi Bạch-thu-Hà từ hôn trốn đi, thì Vương-Bích và Bạch-xuân-Phương, dắc nhau đi tìm kiếm khắp nơi. Khi đi tới tĩnh Hải-ninh hai nguời đều vào Lữ-quán thê ngụ.