Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 116 —

một lớp màn sầu, lớp thì lo cho Triệu-Dỏng chẳng biết đi đâu, lớp thì thương cho Triệu-nương vì nghĩa theo mình, mà phải anh em phân rẻ, ngoài trước thì hai tên đánh xe làm thinh lẳng lặng, chỉ lo giục ngựa chạy mau, trong lúc đường vắng canh khuya chẳng nghe chi lạ hơn là nghe những tiếng vó ngựa nó hòa với tiếng bánh xe, bỏ vận kịch kịch re re, chạy nghe rần rần rột rột, làm cho khách hồng nhan lạc bước, nghĩ tới khúc biệt hận ly sầu, thì ngơ ngẩn về đâu, rồi giọt lệ chứa chan, mà phải hồn tiêu phách lạc, chẳng bao lâu xe đã ra khỏi tĩnh thành, và phăn phăn thẳng vào đồng nội, quanh qua lộn lại, chạy ước hồi lâu, ngựa đã đỗ mồ-hôi, mà đường còn xa thâm-thẫm.

Khi chạy tới mé rừng, bổng thấy một cái quán ở dựa bên đường, tên đánh xe nói: xin để ngừng xe nghĩ ngựa một chúc cho khoẻ rồi sẻ đi.

Vương-Bích và Bạch-xuân-Phương cũng đều xuống ngựa và dắc lại cột nơi mé rừng, rồi cả hai vô ngồi trong quán.

Nguyên hai người nầy là hai tay bợm rượu, đã quen theo cuộc tửu điếm trà đình, nên thấy trong quán có đễ ít hồ rượu ngon, hơi bay nực mũi, thì con trùng rượu trong bụng đã rọ rạy bò lên, làm cho hai cậu thấy rượu thì ngứa cỗ bắt thèm, liền kêu tên quán biểu đem một hồ rót ra, rồi hai người chén tạc chén thù, và uống và chuyện trò rỗng rảng.

Kế tên mặt áo tơi ngoài xe bước vô, lại trước hai cậu và nói: thưa nhị vị quan-nhơn, ngựa của nhị vị hôm giờ chạy mệt, vậy để tôi dắc ra sau, kiếm cỏ cho ăn, đặng nghĩ một chúc cho khoẻ rồi sẻ đi cũng chẳng muộn.

Vương-Bích nghe tên kia hỏi vậy, thì nói: ừ, được vậy thì tốt. Nói rồi day lại uống rượu và đàm đạo với Bạch-xuân-Phương.

Tên mặt áo tơi kia lật đật lại mở hai con ngựa dắc ra phía sau rừng, rồi lấy roi đóc mổi con một roi rất mạnh, hai con thất kinh nhảy sãi vô rừng rồi chạy mất; tên ấy liền trở ra xe nói nhỏ với Thu-Hà và Triệu-nương rằng: