Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 117 —

xin Tiểu-thơ và em ngồi cho vững, đặng tôi giục ngựa chạy mau, bây giờ phải tính kế thoát thân, dỉ đào vi thượng, thì mới khỏi.

Hai cô nghe nói ngó lại, thấy tên ấy là Triệu-Dỏng mà giả dạng mặt đồ theo mấy đứa đánh xe, thì ngạt nhiên chưng hững, Triệu-Dỏng nói rồi liền nhảy lên ngồi trước cỗ xe, quức ngựa một roi, la chạy. ngựa ấy thình lình bị quức một roi, thất kinh nhảy dựng hai chơn trước lên rồi mang xe vục chạy.

Bạch-xuân-Phương và Vương-Bích đương ngồi chuyện trò uống rượu, bỗng thấy xe chạy, lật đật bước ra kêu xe, xe ngừng lại, ngừng lại.

Triệu-Dỏng nghe kêu càng quức ngựa chạy mau, hai người kêu thôi rát họng, mà xe chẳng chịu ngừng, bèn chạy ra sau tính cởi ngựa rược theo, nhưng ngựa đã mất đâu chẳng thấy.

Hai người lính quính đương đứng ngơ ngẩn ngó mông một hồi rồi chạy tuông vô rừng mà kiếm. Còn Triệu-Dỏng ở trước xe, một tay cầm cương, một tay quức ngựa, xe chạy như bay, tên đánh xe kia thấy Triệu-Dỏng đánh ngựa thì nóng ruột nói thôi anh, thôi anh, gò cương cho chạy chậm chậm kẻo đường sá tối tâm, nếu rủi ro đụng hố sụp hầm, ắc chúng ta phải gảy tay lọi cẳng.

Triệu-Dỏng nói: không sao phòng sợ, ta biết cởi ngựa cầm cương, có hề chi mà mi ngại, và nói và quức ngựa trót trót, rồi day lại kêu Tiễu-thơ và nói: Xin Tiểu-thơ và em ngồi cho vững.

Thu-Hà thấy Triệu-Dỏng giả dạng và thiết kế mà cứu mình, thì khắp khởi mừng thầm, nhưng còn sợ một nỗi hai người kia rược theo, nên và ngồi và day lại ngó chừng đàng sau, mà trong lòng rất phập phòng hồi hộp.

Khi ra khỏi rừng rồi, thì trời trong trăng tỏ, hai bên đường thì bụi cây lúp xúp truyền núi thấp cao, chạy đặng một đỗi xa xa, xãy thấy một cây đại thọ sùm sề, và đường phân ba ngã; một ngã chạy qua Nam-quang, còn một ngã chạy qua phía Tây-bắc, Triệu-Dỏng đứng trước cỗ xe ngóng coi một hồi rồi nói: Nếu chúng ta chạy ngã đại lộ