Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/25

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 119 —

ngay đui rồi nhảy nghe vục vục như tên bay, hai cánh tay Triệu-Dỏng mạnh mẻ như thần, nhưng gặp nhằm con ngựa nầy là ngựa tơ, vóc dạng lớn cao, sức lực rất nên hùng tráng, chẳng kễ yên cương, không kiên kiều khấu, nên Triệu-Dỏng gò cương trì lại chừng nào, thì càng lôi xe lước bánh mà chạy chừng nấy, hai bàng tay Triệu-Dỏng bị nắm cương kềm thúc, đã mỏi rục phồng da, và nóng hực như lữa, miệng thì kêu tên đánh xe kia, biễu coi chừng kẻo đức dây lôi, song tên kia sợ té, hai tay nắm xe chắc cứng, còn miệng thì la chết chết như gỏ thoi.

Thu-Hà và Triệu-nương trong xe thấy vậy cũng hoãn kinh, song hai người đều nống trí dằng lòng, lẳng lặng làm thinh, để cho Triệu-Dỏng tĩnh tề đặng lo mà kềm chế con ngựa.

Lúc nầy ngựa đã chạy mập miếng mập mồm, và mình thì đỗ mồ hôi như tấm. Bổng nghe Triệu nương kêu; Anh anh, phía sau có người ta cởi ngựa ruợt theo kia kìa.

Triệu-Dỏng nghe nói ngó lại, thì thấy xa xa quã có hai người đương giục ngựa chạy tới như dông.

Thu-Hà thất kinh kêu Triệu-Dỏng và nói: Trời ôi! nếu anh tôi và Vương-Bích rượt theo, thì chúng ta ắc không thế gì mà trốn khỏi.

Triệu-Dỏng nói: Xin Tiểu-thơ chớ lo tới đâu hay đó, kế thấy trước đường có một cái cầu bắc ngan qua sông, hai đầu cầu có xây bốn cây thạch trụ.

Triệu-Dỏng bèn ráng sức gò cương đặng nhắm thế qua cầu, song gò cương chừng nào, thì ngựa cũng nhãy rột rột như giông chừng nấy. Triệu-Dỏng thất kinh và tự nghĩ rằng nếu ngựa nhảy như vầy, thì qua cầu ắc có rũi ro nguy hiễm lắm, nhưng đương lúc tâm thần rối loạn, chẳng biết tính sao, chĩ lo sữa ngựa kềm cương, rồi đánh liều nhắm ngay giữa cầu mà chạy, và kêu Thu-Hà với Triệu-nương biễu phải vịnh xe cho chắc, hễ nghe la nhảy thì nhảy cho mau, còn phía sau hai người cởi ngựa rượt theo, rần rần chạy tới, bổng nghe tiếng kêu vẵn vẵn sau xa. Xe xe, ngừng lại, ngừng lại.

Thu-Hà thấy cái cảnh ngộ rấp tới sau lưng, và cái tiền