Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/26

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 120 —

đồ hung hiễm trước mắt, thì ngồi trong xe mà thầm than rằng: Trời ôi! cái cảnh ngộ gì mà bức trắc dang nan như vầy, trước thì có sông cầu cảng trở, sau lại thêm người ngựa rượt theo, chẳng biết cái thân nầy có tội lỗi chi với tạo hóa thiên công, nên ngày nay khiến cho nợ hoan gia nó cứ theo mải mải.

Ớ ngựa kia ôi! ta cùng mi vốn không thù hận, cớ sao mà mi sanh chứng ác nghiệt dữ dằn? Mi chạy đi đâu mà chẳng kễ bờ bụi yên cương? Mi chạy đi đâu mà chẳng kễ tiền đồ nguy hiễm đó vậy? Hay là mi quyết đem ta mà bỏ vào chốn cùng đồ tuyệt mạng, hay là mi quyết đem ta mà xô vào nơi vực thẫm sông sâu đó chăng? nên mi vội vả lước dặm băng ngàng, mà nhảy không ngừng vó, đó vậy?

Thu-Hà than vừa dức lời, thì thấy ngựa và xe đã nhãy lấng lên cầu, kế nghe bánh xe đụng, vô trụ đá cái rầm, Triệu-Dỏng la nhảy một tiếng rất lớn, thì xe và ngựa đã nhào lăng xuống sông, xe văng một nơi, ngựa trôi một phía.

Ôi! thãm thay cho Thu-Hà với Triệu-nương là hai gái, mình hạc xương mai, thân bồ vóc liểu, mà gặp một tai nạn rất dữ dằn xảy đến thình lình, như sấm nổ sét văng, thì nghĩ sự chết sống con người, xem nhẹ như mảy lông, và lẹ dường nháy mắt.

Ôi! thãm thiết thay cho Thu-Hà là một gái giai nhơn tuyệt sắc, mà bị cái thời ma vận quỉ, nó cứ đeo đủi xui dục vào chốn biễn nghiệt thành sầu, nó khiến cho gặp cái trở lực rất khốn khổ đảo điên, gặp một cảnh ngộ rất dan trưng hung hiễm, lúc dưới biễn thì bị sóng dồi gió dập, khi lên bờ thì bị cãng trước ngăn sau, thương cho chúc phận thơ đào; mới lên khỏi biễn lại nhào xuống sông! nên sách Tàu có câu rằng:

[1]Ốc lậu cánh trùng liêng dạ vủ,
Thuyền trì hựu ngộ đã đầu phong.

Trong lúc tai lâm nạn chí, phách lạc hồn phi, kế hai người cởi ngựa rượt theo vừa tới, bổng thấy phía trước xe ngựa đều nhào xuống sông, thì thất kinh giục ngựa sải đến

  1. Nghĩa là nhà dột lại gặp mưa dào, ghe chạm lại gặp gió ngược