Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/28

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 122 —

Trời ôi! thời vận mạt rồi, gia tài rụi hết, ý ôi! ai khiến cho tôi rủi ro đến thế, gặp chi cái mối ác nhơn, ý ôi! đã làm cho xe gảy ngựa què, mà còn bị quẹo tay lọi cẳng nữa chớ.

Trời ôi! tôi đã nói đường đi gay trở, mà còn một hai cải sước chẳng nghe, may không chúc nữa ngựa đạp xe đè, chắc phải dập sương lòi ruột mà chết, ôi, ôi, hại tôi chi vậy, chuyến này tôi lãnh cái tay cáng vá, với cái cẳng cà khiêu nầy đem về mà báo hại vợ con, ắt nó chưởi nghe không hết.

Triệu-Dỏng nghe nói lật đật bước lại đở lên, thì thấy chẳng chi trọng bịnh cho lắm, duy thấy tay thì cong cong cáng vá cẳng thì nhắc nhắc cà khiêu, lưởi chắc chắc như thằng-lằng, còn miệng la đau đau như seo-séo đó thôi.

Đó rồi Triệu-Dỏng hỏi Đông-Sơ rằng: Từ khi ân-huynh cách biệt đến nay, chẳng biết ân-huynh đi đâu, xin nói cho em rỏ?

Đông-Sơ nghe hỏi thì trả lời rằng: Từ khi tôi phụng mạng tuần dương, dẹp yên hải khấu, rồi trở về gặp hiền-hữu tại sông Nhĩ-hà. Đó rồi về đông-kinh dưng địa-đồ tỉnh Quảng-Đông cho Lê-công, chẳng dè gặp thơ-đồng trao thơ cho tôi, nói rằng Tiểu-thơ bị anh là Bạch-xuân-Phương ép gả cho Vương-Bích, nên Tiễu-thơ không chịu, bèn trốn qua Hải-ninh. Lúc đó tôi tính qua Hải-ninh đặng tìm Tiểu-thơ. Kế có thánh-chỉ sai tôi đi tuần thủ Nam-quang. Khi đi ngang qua Quảng-yên, nghe nói Tiễu-thơ lạc vào Sơn-động. Vì vậy nữa đêm tôi lên thám sơn-động đặng tìm kiếm Tiễu-thơ.

Triệu-Dỏng hỏi: Khi ân-huynh lên Sơn-động có gặp Tiễu-thơ không?

Đông-Sơ nói: Khi tôi lên sơn-động có gặp tên chủ sơn-động là Hoàng-nhứt-Lang. Người nầy cũng là một tay anh hùng hão hớn. Người bèn dắc tôi ra Thạch-đình đặng hội diện cùng Tiễu-thơ, chẳng dè Tiễu-thơ để lại một phong thơ nói rằng nhảy xuống biễn mà trầm thân tự tữ. Vì vậy tôi tưởng Tiễu-thơ đã thác, bèn đến chùa Tây-hà. thiết lập