Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/30

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 124 —

Thu-Hà vô giường thì cúi mặt làm thinh chỉ ngồi thiêm thiếp, xem lại thì gương đào giá dượi, mày nguyệt nhăn nho, vì đương so đo một mối tơ tình, nó xăng xích bên lòng, không vò mà rối.

Kế đó Vỏ-đông-Sơ bước vô lại đứng một bên và nói: Ái-khanh bây giờ trong mình thể nào? Sao xem sắc mặt có vẻ thảm đạm ưu sầu, hay là quí thể có đều chi chẳng yên, xin nói ra cho biết.

Thu-Hà day lại thấy Đông-Sơ đứng kế một bên, thì lấy tay xô Đông-Sơ dang ra, rồi cúi mặt làm thinh, chẳng một lời chi đáp lại.

Đông-Sơ thấy vậy thì lấy làm lạ kỳ, rồi tiếp mà hỏi nữa: Ái-khanh ôi! bấy lâu kẻ chơn trời người góc biễn, biết bao nhiêu là tháng đợi ngày trông, nay hai ta đặng gặp nhau đây, lẻ thì chẳng xiết vui mừng, nhưng cớ sao ái-khanh lại nở làm thinh, mà chẳng tỏ một lời hơn thiệt? Thế thì ái-khanh đã quên những lời ngày xưa thệ ước, những lúc câu chuyện giọng tình, nên lẳng lặng làm thinh, mà tỏ rằng lòng kia lơ lãng đó chăng? Hay là ái-khanh đã quên cái người ôm ấp một khối chung tình từ ấy nhẩn nay với ái-khanh, rất thương yêu triếu mến đó chăng?

Ái-khanh ôi! ái-khanh hảy ngó lại mà coi, cái người ấy bây giờ đương đứng trước mặt một kẻ rất triếu mến thương yêu đây, và người ấy bây giờ đương đứng mà ao ước trông mong, một đều phối hiệp lương duyên cùng ái-khanh, không cơn nào mà nguôi lòng đổi ý cho đặng, người ấy bấy giờ đây là Võ-đông-Sơ, kìa ai là Thu-Hà thì xin đoái tình mà xem lại?

Thu-Hà nghe rồi đứng dậy ngó Đông-Sơ cách lơ láo và trả lời rằng: Tôi chẳng phải là ái-khanh của người ấy, và cũng chẳng phải là Thu-Hà của Đông-Sơ, đó đâu, những lời ngày xưa thệ ước, nay đã xem như bọt nước chảy dòng sông; cái khối chung tình ngày xưa, nay xem như một bóng đương quang nó làm tang giọt tuyết, người ấy tuy bây giờ đứng đó, nhưng tôi chẳng dám gần, người ấy tuy bây giờ ở đây, nhưng tôi không nhìn đặng.

Nói tới đây liền lấy tay ôm ngực, và sắc mặt buồn xàu,