Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 127 —

mồ hôi, thật là một việc rất trắc trở khó khăn, dẫu cho ai thiết thạch tâm trường, gặp lúc như vầy, cũng phải sững sờ ngơ ngẫn, huống hồ Đông-Sơ là kẽ đã giao lời thệ ước, nặng gánh chung tình, lẻ nào nghe vậy mà chẳng xúc động tâm thần, bầm gan tiếm ruột.

Đó rồi Đông-Sơ làm thinh đứng sững, nghĩ nghị một hồi; bèn day lại kêu Thu-Hà và hỏi: Ái-khanh nói rằng Vương-Bích có chiếu tờ tập nả, và có dựng chứng hôn-thơ, nhưng chẳng biết trong giấy hôn-thơ, ái-khanh có ký tên hay chẳng?

Thu-Hà nói: Tôi đã từ hôn chẳng chịu, lẻ đâu còn chịu ký tên.

Đông-Sơ nói: Nếu ái-khanh thiệt chẳng ký tên, thì cang chi mà ái-khanh còn nghi ngờ lo sợ. Dẩu cho Vương-Bích quyết lòng ép buộc, mà đầu cáo cùng quan trên, thì ái-khanh cứ thiệt khai ngay, quan trên cũng chẳng lý nào mà ép duyên chồng vợ đặng, vả lại việc vợ chồng cưới gả, thì do nơi hai bên trai gái thuận tình, dẩu cho cha mẹ cũng chẳng nở ép uổng việc nhơn duyên. Huống hồ anh em có quyền chi mà buộc ràng sự trăm năm tơ-tóc. Nếu ái-khanh lòng còn nghi ngại, thì tôi xin Hoàng-thượng ngự bút tứ hôn cho hai ta, dầu cho Vương-Bích kiện tới thiên-đình, cũng chẳng làm chi hai ta cho đặng.

Thu-Hà nghe mấy lời Đông-Sơ biện bạch, thì bao nhiêu những sự ưu sầu nghi cụ, chấp chứa nơi lòng, tức thì chẳng đủi mà tự nhiên tang đi, chẳng dầm mà tự nhiên tiêu mất, rồi đổi lại một tình trạng rất hân hoan vui vẻ, hiện ra một sắc diện rất đẹp đẻ mặt mày, mừng thay anh én gặp bầy, hết cơn ly hận tới ngày hiệp hoan. Cái mừng nầy nói ra khôn xiết, mà viết cũng chẳng hết lời, đó rồi Thu-Hà bước lại ôm Đông-Sơ mà thỏ thẻ giọng tình, và mừng và nói:

Lang-quân ôi! Lang-quân sẻ xin ngự bút tứ hôn cho đôi ta sao? Vương-Bích chẳng làm chi hai ta đặng nữa sao?

Lang-quân ôi! Lang-quân ôi! Nếu mình chẳng hết lời phân trần cặng kẻ, thời tôi mãng bị một sự kinh hãi nghi sầu nó làm cho tôi rối loạn tâm thần; mất cả trí khôn, hết đều tư tưởng chi nữa, đến đổi gặp mà chẳng dám nhìn, xem dường một kẻ lảng hạnh vong tình, và một người ăn lời thệ ước kia vậy.