Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/34

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 128 —

Lang-quân ôi! Nay tôi mới thiệt là Thu-Hà của Đông-Sơ, nay tôi mới thiệt là vợ chưa cưới của Đông-Sơ, chớ chẳng còn nghi ngờ lo sợ chi nữa, vậy nay đôi ta đã đặng nhứt trường hội ngộ, thì xin tính sao cho trọn chữ ân-tình, trước là đẹp đẻ cuộc giai ngẩu lương duyên, sau là khỏi tay Vương-Bích và anh tôi, người theo buộc ràng ép uổng.

Đông-Sơ day lại choàng tay qua vai Thu-Hà rồi kề môi dựa má, lấy giọng an uổi mà rằng: Ái-khanh ôi! Cũng bởi tôi đa mang việc nước, mà làm cho ái-khanh phải lạc bước giang-hồ, cũng bởi cơn thời vận dang nan, nó làm cho cái vóc yễu điệu hường nhan, phải dãm bớt vài phần khí sắc.

Ôi! Trong lúc mai kề liểu dựa, mận ấp đào ôm nầy, thì chẳng biết bao nhiêu mà vẻ cái tình trạng rất thân ái thương yêu, làm cho ngọn lữa ân-tình phưởng phất, lừng lên rồi cả hai đều hồn mê ruột rối. Bổng nghe trước cữa rần rần vó ngựa, rảng rảng lạc đồng, kế thấy Triệu-nương và thễ-nử Xuân-Đào, hơ hãi chạy vào, và kêu và nói:

Tiễu-thơ, Tiễu-thơ, Vương-Bích và công-tữ Bạch-xuân-Phương, hai người đương giục ngựa buông cương rầng rầng chạy tới kia kìa

Đông-Sơ nghe nói liền rút gươm vội vã bước ra, Thu-Hà thất kinh chạy theo niếu lại và nói. Lang-quân, xin Lang-quân ở nơi phòng nầy với tôi, đặng đễ coi Vương-Bích cữ động thế nào, rồi chúng ta sẻ tùy cơ ứng biến.

Lúc ấy Triệu-Dỏng đương đứng trước khách đường, xảy thấy hai người cởi ngựa rầm rầm chạy tới, thì biết là Bạch-xuân-Phương và Vương-Bích, sợ chúng nó vô nhà thình lình, thì gặp Thu-Hà; liền lật đật chạy ra, đứng ngăn trước ngỏ.

Vương Bích xuống ngựa châm chĩ bước vô, thấy Triệu-Dỏng mặt đồ vỏ trang, bộ coi nghiêm chĩnh, khác lúc giã dạng tên đánh xe, nên không nhìn đặng, bèn kêu mà hỏi rằng: Tên kia, ngươi có thấy hai người gái chạy vào đây chăng?

Triệu-Dỏng nói: Tôi chỉ thấy hai người trai là hai chú đó thôi, chớ không thấy ai nữa.