Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/37

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 131 —

Lang quân ôi! Hai ta vẩn đương lúc tình nồng nghĩa mặng, mà thình lình khiến cho én lạc nhàn xa, thì dẩu ai gan sắt dạ đồng, gặp lúc nầy cũng phải đau lòng đức ruột, nhưng mà, tôi khuyên mình phải lấy chữ ân làm trước, rồi sau sẻ nói đến chuyện tình, ân là ân quốc gia thủy thỗ, tình là tình thân ái vợ chồng, nay nước nhà đương gặp lúc hữu sự phân vân, và mấy vạn đồng bào ta đương đậu cật đâu lưng trong cỏi chiến trường, mà xông pha giữa chốn lằng tên muổi đạn. Vậy thì lang-quân là một đứng Nam nhi phận sự, lại thọ ơn trước lộc triều đình, thế phải ra mà đở vạt ngưng thành, lấy một gan đỗm mà bồi đấp cho quê hương trong cơn nước lữa, đặng gọi rằng đền đáp cái ơn ngọn rau tất đất cũa Việc-nam cho; tròn chúc nghĩa vụ của quốc gia thần-tử, tôi cũng ngày đêm khấn vái, mà cầu chúc lang-quân đặng bình an vô dạng trong chốn muỗi đạn lằng tên. Ngỏ mau mau mà trở bước khải hoàng, chừng ấy đôi ta sẻ hiệp mặt phòng lang, và vui tình nệm gối, thì cũng chẳng muộn.

Đông-Sơ nghe rồi day lại ôm Thu-Hà, hai mặt nhìn nhau cách thương yêu quyến luyến và nói: ái-khanh ôi; phận tôi đã đành ra chốn vòng binh mặt trận, thì chi nài cơn lước đạn xông tên, thương là thương cho ái-khanh một mình hiu quạnh nơi chốn phòng lang, cực lòng nỗi ngày trông đêm đợi. Vậy đêm nay là đêm tôi còn ngồi một bên ái-khanh mà tay ấp má kề, giọng tình câu chuyện, song ngày mai là ngày đôi ta sẻ chia cái gánh chung tình nầy ra làm hai, nữa thì tôi ôm ấp đem theo, nữa thì ái-khanh giữ gìn mà cất lại.

Nói rồi kẻ thì vì ơn ly sầu biệt hận, nghĩ mà ruột héo gan xào, người thì bận nỗi duyên nợ tóc tơ, ngồi mà sững sờ bất tỉnh.

Kế một luồng gió hiu hiu thỗi tới, làm cho cả hai đều mê mệt tâm thần, bổng thấy một người y giáp rở ràng, kim bào ngọc đái, đi với hai tên bộ hạ, ngoài cữa bước vô, Đông-Sơ lật đật chạy ra thấy quã thiệt cha mình là Quận công Vỏ-Tánh, thì mừng và hỏi:

Thưa cha, bấy lâu cha đã âm-dương phân cách, sao nay thình lình mà phụ tữ đặng trùng phùng, vậy xin cha