Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/38

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 132 —

có đều chi dạy bão khuyên răn, thì nói cho con biết, đặng con vưng lời nghiêm huấn.

Quận-công Vỏ-Tánh nói; bấy lâu cha đã theo miền vân hạc, mà thong dong nơi cỏi thọ thanh nhàn, nay thấy nước nhà gặp lúc lữa giặc đao binh, nên cha phải về đây đặng tỏ cùng con ít lời dặn bảo.

Con ôi! con phải biết con là phận đứng làm trai trong hoàng vỏ, thì phải hết lòng ái quốc ưu quân, lấy máu thịt mà bồi đấp cho xứ sở quê hương, lấy gan đỡm mà trao dồi cái gương trung liệc của nhà ta cho chói sáng, đặng treo ra giữa cỏi Việt-nam, mà tỏ cái nghĩa vụ của đứng nam nhi chí khí.

Con ôi! con hảy noi theo dấu cha mà tận trung báo quốc, cho rỏ tấm nhiệc thành. Chẳng nên ràng buộc theo đám nhi nữ thường tình, mà làm cho tiêu ma cái chí khí của con nhà trung thần hiếu tữ. Con phải lấy giang-san quê vức mà gánh vát ở đầu vai, phải lấy một phẫm giá nhơn tài mà đúc rèn lòng thiết thạch, chẳng nên lui một bước giữa chốn kịch-liệc chiến trường, mà làm nhục cái danh của con nhà anh-hùng hào kiệt.

Chốn chiến trường ấy là một chổ danh dự rất vinh hiễn của các đứng anh hùng, thịt tuy nát, xương tuy tang, nhưng mà cái danh giá thơm tho hảy còn sống ngàn năm trong vỏ trụ.

Vậy cha khuyên con một lời chót nầy, là con phải lấy một lưởi gươm trung nghỉa mà chống cự với quân Tàu; và nhiễu một giọt máu anh hùng mà rữa hờn cho tổ quốc.

Nói rồi thì quày quả ra đi. Đông-Sơ lật đật chạy theo, vắp chơn té xuống, dực mình tỉnh lại, thì thấy Thu-Hà còn ngồi một bên, bèn đem sự chiêm bao thuật lại cho Thu-Hà nghe, đó rồi hai người bịnh rịnh cùng nhau một hồi, kế nghe canh gà dục sáng, và trống đã điễm năm, dường như tiếng gà nó hòa với tiếng trống canh, đặng mà thôi thúc hai đàng từ biệt.

Đông-Sơ bèn kêu Triệu-Dỏng và nói: nay gặp lúc binh đao tranh chiến, Hoàng-thượng người đương trọng dụng nhơn tài, vậy Triệu-quí-hữu hảy theo tôi mà giúp đở nước