Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/45

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 139 —

chiêm bao. Ngó lại thấy cây gươm còn nắm chặc khừ trong tay, thì đứng đó ngơ ngững sững sờ. Một hồi, rồi tự nghỉ rằng:

Thế thì đêm nay là đêm chót trong đời mình đây, nên khiến cho chiêm bao mà thấy một điềm rất nên kinh dị, và cây gươm nầy là gươm đễ cho mình toan bề tự xữ, đó chăng?

Nghĩ rồi bước ra hương-án của Đông-Sơ lấy nhan đốt lên mà khóc rằng:

Lang-quân ôi! Hai ta mãng bị cái kiếp nhơn duyên trắc trở, mà sống chẳng đặng cùng nhau đồng tịch đồng sàng, vậy thì ngày nay là ngày thiếp đến đây, xin mượn cây gươm nầy, mà xã mạng quyên sanh, đặng thác theo lang-quân cho đồng quang đồng huyệt.

Lang-quân ôi! Lang-quân đã biết lấy một lòng ái quốc, liều thân danh mà trã nợ nước nhà; Vậy thì thiếp đây cũng nguyện đỗ một giọt máu chung tình, xuống địa-phủ mà đền ơn tri-ngộ.

Nói rồi liền lấy gươm đâm họng và ngả bên linh-cữu của Đông-Sơ mà thác.

Triệu-nương đương ở phía sau bước ra thấy Thu-Hà nằm bên linh-cữu. Và máu chảy dầm dề, thì thất kinh lật đật lại ôm Thu-Hà mà khóc một hồi, ngó lại thì Thu-Hà đã thác.

Chổ nầy là chỗ chung cuộc của Vỏ-đông-Sơ với Bạch-thu-Hà rồi, tới đây tôi muốn gát bút nghĩ ngơi và nói lớn một tiếng rằng: truyện nầy đã hoàng tất, nhưng e cho liệc quới khán quan xem đến đây thấy giọt máu chung tình lai láng; cái hồn trung liệc quạnh hiu, thế thì cũng có lẻ phiền dạ ức lòng mà trách rằng: tác giả là người rất đoản hậu vô tình, lấy ngọn bút sát nhơn mà giết chết một vị anh hùng với một trang liệc nữ, rồi để đó tồi tàng, mà chẳng cho tống táng.

Vì vậy nên tác giả xin nói tiếp thêm một đoạn sau đây cho được toàn thỉ toàn chung, kẻo ức lòng kẻ đọc: