Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/8

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 102 —

Vỏ-đông-Sơ ôi! Chàng có biết cho tôi, vì ai mà phải mai gầy liễu ốm, phấn lợt hương tàng, những mảng ngày lụn tháng qua. chỉ thấy đeo đuổi theo trước mắt một cảnh ngộ thê thãm bi sầu như vầy, nó làm cho tôi phải dầm dề hột lụy.

Tình lang ôi! Cái cảnh ngộ ấy làm cho tôi ngày nay không còn biết sống là vui, là cũng vì duyên nợ ba sinh; xa xuôi ai có thấu tình chăng ai? Chàng có biết cho tôi vì ai mà phải hai phen từ hôn tỵ thú, cách xa xứ sở khuê hương, đến đổi đất khách lạc lài, hôm sớm một mình hiu quạnh, vậy đêm nay là đêm tôi xin cùng chàng vỉnh biệt, đặng gởi cái thân lưu lạc nầy cho một ngọn sóng hãi triều, nó đương rấp ranh chầu chực mà rước tôi nơi dưới đây, cho rồi cái kiếp bạc phận hồng nhan, để sống làm chi mà mua sầu chác thãm.

Ớ cái vực thẫm kia ôi! Mi phải là một chổ cùng đồ tuyệt mạng, để chờ ta đến đây đặng mà lấp thịt vùi xương đó chăng?

Ớ cái biễn thẩm kia ôi! Mi phải là một chổ nghiệt hải ba đào, đễ cho ta đêm nay mà làm cho ngọc nát vàng tang hoa chiềm trăm gảy đó chăng?

Ớ ngọn thủy triều kia ôi! Nay ta mượn cái dòng nước mặng mòi tinh khiết của mi đó mà gởi một khối chung tình nầy, là một khối tình cao nghĩa thượng, và gởi một thân lưu lạc nầy, là thân ngọc trắng gương trong, chớ chẳng phải như cái thân sĩ tiếc ô danh của nàng kiều ngày xưa làm cho dòng nước sông Tiền-đường phải thúi tha dơ dáy đó đâu.

Nay ta đã tự quyết xuống chốn gành quyên bải hạt, mà náo nương một giấc u hồn, vậy thì nhờ nơi lượng biễn lòng sông, đặng mà rữa sạch một đời oan nghiệt.

Khóc rồi day lại thấy thễ-nữ Xuân-Đào nằm ngủ nơi giường thì than rằng:

Xuân-Đào ôi! Bấy lâu mi theo ta mà chịu dầm sương dải nắng, lưu lạc giang hồ, dầu cực khổ cay đắng thế nào, thì cô cháu cũng hoạn nạn chung cùng, không rời nhau đặng. Nay ta gặp cái cảnh ngộ sở bức như vầy, thì ta cùng mi không còn thế gì mà đặng sớm hôm gần guổi nhau nữa,