Trang:Giot Mau Chung Tinh - Cuon 3.pdf/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 103 —

vậy thì đêm nay là đêm ta từ biệt mi mà xuống chổ vực sâu nầy, mi là một gái đào thơ thong thả, chưa chi vương vấn nợ tình, vậy thì mi hảy ở lại mà nếm hưởng chúc cay đắng mùi đời, cho biết cái cãnh phù-sanh nầy là cãnh trần ai cực khổ.

Thu-Hà nói rồi, bước lên đứng trên ngạch cữa sổ vừa gieo mình xuống vực thẩm kia, bỗng đâu một cánh tay phía sau thò ra nắm vạt áo Thu-Hà niếu lại. Thu-Hà hoãng kinh không biết cái chi, ngó lại thì thấy một cánh tay mạnh mẻ phi thường, nắm ngang vạt áo chặt khừ, làm cho Thu-Hà không nhảy xuống vực sâu kia đặng.

(Liệc vị khán quan đọc đến đây, thế thì cũng hồ nghi ngơ ngẩn, chưa rỏ cớ sao, trong lúc canh khuya đêm vắng ở giữa thạch-đình, lại có một cánh tay nào đây, thình lình phía sau thò ra, nắm áo Thu-Hà mà kéo lại.)

Song cánh tay nầy chẳng phải cánh tay của kẻ hung gian cường bạo, để mà sát mạng đoạt tài, cũng chẳng phải cánh tay của kẻ đạo vật gian nhơn, đễ mà mò lưng móc túi. Cũng chẳng phải cánh tay của kẻ đồ mưu trục lợi, để mà khuấy nước hại dân, cũng chẳng phải cánh tay của kẻ ỹ thế cậy thần, để mà rung cây nhát khỉ, cũng chẳng phải cánh tay của kẻ tham dâm háo sắc, để lâm le mà vuốc mận ve đào, cũng chẳng phải như cánh tay của kẻ dua mị cầu thân, đễ lòn lỏi mà nưng trôn bợ đích.

Cánh tay nầy thiệt là một cánh tay của kẻ phò nguy cứu nạn, đễ mà giúp người trong cơn thắc ngặt cùng đồ, cánh tay nầy là một cánh tay của kẻ tựu nghĩa thi ân, để mà cứu người trong lúc rủi ro hoạn nạn.

Cánh tay nầy như cánh tay của Tiếc-nhơn-Quí, thò ra bải biển mà cứu vớt Đường-Vương: Như cánh tay của Triệu-tữ-Long vào trận Đương-dương mà ẩm bồng ấu chúa.

Cánh tay nầy là cánh tay của một người, Phong-ba đáng mặt anh hùng; ra tay tháo củi sỗ lồng như chơi; cánh tay nầy là cánh tay một kẻ: Đường đường đập đất đội trời, Ra tay tế độ vớt người trầm luân, cánh tay nầy chẳng phải của ai xa lạ, ấy là cánh tay thò xuống dòng sông Nhĩ-Hà mà cứu vớt Đông-Sơ ngày xưa, nay đến Thạch-đình nầy thò ra mà cứu Thu-Hà trong lúc liều thân tự tử. Ấy là một cánh tay của Triệu-Dỏng.