Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/11

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 9 —

— Phu-quan ôi! xin phu-quân dừng chơn đứng lại, đặng cho em bày tỏ một đôi lời đả nào!

— Ủa hay cho Vân-Kiều, ta đả bảo nàng vào nơi điệp trướng, đặng cho ta ra chốn sa trường, cớ sao nàng chẳng vâng lời, mà cứ theo kiếm đều trỡ ngăn vậy hữ?

— Thưa phu-quân, nếu phu-quân đề thương thượng mã, ra mà cự chiến với nước nào khác kia, thì em chẳng hề dám lấy cái thói phụ nữ thường tình, mà cảng trỡ anh hùng trên đường nghỉa vụ, nhưng giặc nầy là giặc trong một nước. Xét ra cũng người một giống một nòi, mà đánh giết lẩn nhau, thì em không nỡ lòng nào để cho phu-quân đành quên sự ấy. Vậy xin phu-quân vì nghĩa đồng ban, vì tình chũng tộc, mà hồi binh bải chiến, cho khỏi tổn tướng hao quân, trước là tránh cái họa nòi giống giết nhau, sau là vợ chồng ta cũng khõi buồn nỗi chia loan rẻ túy, chẳng biết tướng-quân có khứng cùng chăng?

Đổ-nhàn-Trập nghe nói nghịch ý trái tai, thì lữa giận phừng lên, ngó nàng một cách rất nghiêm nghị và nói:

— É thôi đi, ta chẳng biết ai là đồng ban, ai là chũng tộc, nàng chẳng phải phật bồ-tát quan-âm, mà nói chuyện nhơn từ đạo đức, ta bấy giờ chỉ biết một đều cho chúng ta được công cao lộc trọng, phú quí vinh hoa mà thôi, làm cái chức phận quan võ nầy, nhờ khi nước đục mà thã câu, nhờ lúc loạn ly mà lập nghiệp, kìa đống xương của quân nghịch, giọt máu cũa đồng nhơn chảy ra chừng nào, thì công nghiệp cũa ta mới càng cao chừng nấy, hơi đâu mà kể người một nòi một giống, hơi nào mà vì kẻ một nước một non, nàng là phận quần vận yếm mang, đừng bọc bạch mà nói chuyện tha cầu biệt sự, nói rồi