Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 10 —

liền lấy gươm bên lưng cắt phức vạt áo đức ngang, rồi bước thẵng ra khỏi hoa viên, thì đã thấy một tên quân dắc tới một con ngựa hồng, yên cương rực rở, kiều khấu sẳng sàng, đương đứng trước dinh, chực hầu soái lịnh.

Đổ-nhàn-Trập bèn nhãy phức lên ngựa, rồi buôn cương sãi tới như bay, nàng Bích-vân-Kiều thấy Đổ-nhàn-Trập quyết ý ra đi, lật đật bước ra trước thềm, hai mắt châm châm đưa theo, mà ruột sầu héo don từng đoạn.

Lúc bấy giờ Đổ-nhàn-Trập thẳng tới soái đường, liên hội các tướng văn vỏ quan viên, đặng tính kế bàn mưu đem binh cự chiến.

Khi ấy có một vị văn quan đứng trước soái-đường, gầm gầm sắc mặt, chẳng nói chẳng năn, còn các vỏ tướng, người bão đem binh ra đánh, người xin đóng cữa thành mà giữ ngăn, nghị luận hồi lâu mà chưa ai quyết đoán.

Đổ-nhàn-Trập ngồi giữa soái-đường, đương trầm tư nghỉ nghị, bổng nghe tiếng nói chẫm rải cất lên mà rằng:

— Các quan nảy giờ nghị luận, người xin bế thánh lại giử, kẽ xin xuất trận tùng chinh, song chẵng biết Nguyên-nhung liệu lượng thế nào, xin nói cho nghe thữ?

Đỗ-nhàn-Trập ngó lại thấy một vị văn quan là Hộ-Bộ-Bá hỏi vậy thì trả lời rằng:

— Theo ý tôi thì nhứt định khai thành cự chiến.

Hộ-Bộ-Bá lắt đầu mà rằng:

— Tướng-quân chẳng nên để ý khinh khi, mà đem binh cự chiến. Vì hiện nay trong thành binh ta thì ít, mà ngoài cỏi binh giặc thì đông, nếu tướng-quân xuất trận giao phong, tôi e khó bề thắng nổi. Vả lại Châu-văn-Tiếp là một viên kiện-tướng của Nguyển-Ánh, đã sẳn tài năng.