Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 30 —

Nguyễn-Vương một người một ngựa, quanh quanh lộn lộn theo ngã đường rừng, bốn mặt bờ bụi quạnh hiu, chẵng nghe chi lạ hơn là nghe những tiếng tích tích sành kêu, re re dế gáy, thật là lạc lài nước bước, ngơ ngẫn dậm trường, giữa chốn rừng rậm cây cao, biết ai han hỏi. Nguyễn-Vuơng liền giục ngựa chạy theo đường mòn một hồi, kế lần lần ra khoãn đất trống, ngài bèn ngó trông bốn phía, bổng thấy một ánh đèn nhắp nhán trong đám cây kia, bây giờ ngài mới hã được một chút lòng mừng, rồi vội vàng quày ngựa bôn ba bước tới, khi lại gần thấy một tòa nhà rộng rãi, chung quanh đều có rào dạo tứ vi, phía trước có một khách đường, đàng sau có một dãy nhà mấy căng, cất dài sắp đọi.

Nguyễn-Vương bèn xuống ngựa, rồi thĩnh thoãng bước vô, thì thấy một người mập mạp trạc chừng bốn mươi mấy tuổi, mày rô, mắt xéo, tráng trợt râu ria, đương ở nhà sau bước ra, thấy Nguyễn-Vương thì hỏi rằng:

— Khách quan ở đâu, nhơn có việc chi mà đến đây trong lúc đêm hôm tâm tối?

Nguyển-Vương liền máng cương ngựa nơi rào, rồi bước tới đáp rằng:

— Tôi là người ở (Mytho) đi xuống Hà-Tiên đặng viếng thâm thân thích, chẳng dè đêm hôm tâm tối, lỡ đường lạc bước vào đây, vậy xin người cho tá túc một đêm, sáng mai tôi sẻ huề trang thượng lộ

Người chủ nhà liết mắt ngó Nguyễn-Vương một hồi, thấy người tuỗi tuy còn trẽ, mà khí vỏ đường hoàng, dung nghi tuấn dật, thì nghĩ thầm rằng: