Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 31 —

người nầy chắc là con nhà trăm anh thế phiệt gì đây, hay là cũng hàng công-tử vương-tôn chi đó, chớ chẵng phải tầm thường, vậy mình mời vào khách đường rồi hỏi dọ căng nguyên cho rõ. Nghĩ vậy rồi day lại mời Nguyễn-Vương ngồi nơi khách đường, và mĩn cuời mà rằng:

— Nhà tôi rộng rải, lại có sẵng đủ phòng buồng, nay khách quan lở bước đến đây, dầu ở mấy ngày tôi cũng sẵng lòng tiếp đãi, không sao phòng ngại. Nói rồi hối trẻ pha-trà, và mời Nguyễn-Vương giãi khác, trong khi uống trà, người chủ nhà liết xem Nguyển-Vương từ trên tới dưới, thấy bên lưng có đai một cây gươm thì tưỡng là viên quan, bèn hỏi rằng:

— Xin lổi cùng quí khách, chẵng biết quí khách phương danh tôn tánh là chi, và có làm chức gì với triều-đình hay không, xin nói cho tôi rõ chút.

Nguyển-Vương nghe hỏi tới tên họ và chức tước của mình, thì tự nghĩ rằng: lòng người giã dối, độc hiểm khôn lường, vậy ta chẳng nên thổ lộ chơn tình mà tỏ thiệt danh tánh, ta chỉ lấy một tên giã mà nói cho hắn biết thì hay hơn, nghĩ như vậy rồi đáp lại nhỏ nhẹ rằng:

— Thưa chủ-nhơn, tôi họ Nguyển tên Nhựt-Quang, chua làm chức chi hết, nhà tôi vẩn là nhà cự phú ở tại Mỹ-tho, tôi nghe xứ Hà-Tiên nhiều chổ thắng cảnh danh sơn, nên tìm đến trước là thăm viếng thân nhơn, sau là dạo xem phong cãnh cho biết, còn chủ nhơn tôn tánh quí danh là chi, xin nói cho toi tường, đặng ngày sau có diệp tôi xin đền ơn đáp nghĩa.

— Tôi tên là Hồ-Thành tục kêu là ông cã núi sặp.