Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/34

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 32 —

tôi là một người nghiệp-chủ trong xứ nầy, thuỡ nay, phá núi vỡ rừng, chím cứ chổ nầy hơn mấy trăm mẫu đất, còn chung quanh đây đều là tá điền của tôi hết cã.

Nguyễn-Vương nói:

— Nếu vậy thì ông là một tay cự phú trong xứ nầy.

Hồ-Thành ngồi vích đốc miệng ngậm điếu thuốc phì phà mà nói rằng: tôi chẵng những là một tay cự phú trong xứ nầy mà thôi, lại là một tay anh chị trong xứ nầy hết thãy.

Nguyễn-Vương lại hỏi rằng: chỗ nầy qua Hà-Tiên phãi đi đường nào cho dễ?

— Ở đây chung quanh đều là cây cao rừng rậm, nếu muốn qua Hà-Tiên, thì phải đi ngang đám rừng nầy, song nếu không biết đường, thì đi mấy ngày cũng không ra khỏi đặng.

Nguyễn-Vương nghe nói cũng có chút ngại ngại lòng lo, kế nghe Hồ-Thành kêu gia-đinh bão dọn dẹp một căng phòng tử tế, rồi mời Nguyển-Vương vào buồng ngơi nghĩ.

Nguyển-Vuơng bị chạy trong rừng một buổi nay, minh đã mỏi mệt, đặng một chỗ nghĩ, xem bằng một trăm khối vàng, liền kiếu lỗi chủ nhà, vào phòng cổi áo máng gươm nơi cửa buồng, rồi lại giường nằm nghĩ, cái tuổi tác trai tráng như Nguyển-Vương là lúc đương ăn ngon ngũ thẵng, nên nằm xuống liêm diêm trong giây phúc, thì một mãnh thần hồn đã im im vào mộng Nam-kha mà mê mang một giấc.

Tên chủ nhà nầy vẩn là một tay gian hùng xão