Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/36

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 34 —

— Phãi, chính là người đó chớ ai,

— Trời ôi! tôi nghe nói ổng bị vua Tây-sơn rược bắt, đả chạy mất đi rồi, sao bây giờ ổng đi đâu đây. mà xin ngũ nhờ đó vậy?

Anh ta vỗ vai chị vợ một cái mà nói rằng:

— Bỡi vậy vua Tây-sơn truyền cho nhơn dân cã thãy, nếu ai bắt đặng Nguyễn-Ánh đem nạp, thì được lãnh thưỡng một ngàn vàng, và lại đặng ban thưỡng phẫm hàm là khác nữa, hồi nảy tôi lén vào phòng, thấy cây gươm và áo máng dựa cữa, tôi liền lấy ra coi, thấy trên cáng guơm có khắc bốn chữ. Nguyễn-vương bửu kiếm, lại thấy trong túi áo có một cái Ngọc-Ấn rõ ràng, nên chắc là Nguyển-Ánh chẳng sai một mãy.

Chị vợ ngó mặt anh ta một cách sững sờ mà hõi rằng:

— Viec đả như vậy, thì mình mới tính sao?

— Tôi tính bây giờ bắt Nguyễn-Ánh này đem nạp cho vua Tây-sơn mà lãnh một ngàn lượng vàng, và xin một chức quan hàm chi đó, đặng làm oai với bọn tá điền mình, và chưng với xóm làng cho họ biết, chừng đó chẵng những mình được giàu có bạc vàng ruộng đất mà thôi, lại còn được chức phận phẫm hàm là khác nửa, ấy vậy chẵng phãi năm nay thời vận nhà mình hên lắm hay sao, chẵng phải là vinh vang sung sướng lắm sao?

Người vợ nghe nói thì vẻ mặt bào nhào và thỡ đài một cái mà nói: thật cái lòng tham danh dục lợi cũa mình thế đã không ngắn, tôi nói cho mình nghe, từ khi vợ chồng mình chím cứ chỗ nầy đến giờ, phá rừng vỡ núi, khẩn đất đào kinh, bây giờ lúa