Trang:Hoang tu Canh nhu Tay, Quyen 1.pdf/39

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 37 —

Hồ-thành lõ cặp mắt ra trao tráo rồi vỗ vai chị vợ một cái mà rằng: Làm sao má nó lại gọi rằng mình không công nghiệp với Triều-đình? Mình bây giờ bắt phứt Nguyển-Ánh đem nạp cho vua Tây-sơn, thì từ đây sấp sau nam kỳ nầy an như bàn thạch, không lo giặc giả chi nữa, ấy là một công nghiệp rất to tác với Triều-đình, sao má nói gọi rằng mình không công nghiệp?

Chị vợ gạt đi mà rằng:

— Nếu mình bắt Nguyễn-Ánh mà nạp thì mình mắc ba điều đại ác.

— Đại ác giống gì mà kêu rằng ba điều đại-ác?

— Tôi nói cho mình nghe:

— Điều thứ nhứt, là Nguyễn-Ánh thuỡ nay không phãi thù hận gì với nhà mình, nếu mình bắt mà nạp cho vua Tây-sơn, làm cho người phải bị lao tù hay là bị sát hại, thì mình mang một sự thất đức bất nhơn. Ấy là một điều đại ác.

— Điều thứ hai, là mình bắt kẽ sa cơ thất thế, lỡ bước lạc đường, mà làm cho người phải bõ vợ lìa con, cha rầu mẹ khóc, làm cho người mất điều hy vọng, mất sự tương lai, thì mình là kẻ tán tận lương-tâm, là kẻ phi ân bất nghĩa, ấy là hai đều đại ác.

— Điều thứ ba, là. Mình hại cả gia quyến thân tộc người, phải ăn sầu uống thãm, nước mất nhà tang, xã tắc khuynh nguy, cơ đồ điên đão đặng cho mình được chức phận bạc vàng, vinh hoa phú quí, ấy là ba điều đại ác.

Mình nghĩ lại mà coi, nhà mình chẳng phải nghèo nàn cùng khỗ chi đó, mà buộc mình phải làm những sự dục lợi tham tài, mình đả chẳng có bố đức thi